05
Khi tôi trở về nhà, màn đêm đã buông xuống.
‘Tách.’
Đèn bật sáng rực.
Căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, ngoài cửa sổ sát đất là khung cảnh dòng sông rực rỡ ánh đèn neon.
Năm nhau sâu đậm nhất, trong căn hầm ẩm thấp tối tăm.
Tôi bị một con chuột bất ngờ lao ra dọa sợ, va đổ nồi canh, bị dầu nóng b.ắ.n bỏng.
Ôn Kỳ im lặng bôi thuốc cho tôi xong, bỗng ôm chặt lấy tôi.
Những giọt nước mắt nóng hổi như là ủi phẳng từng nếp nhăn trong tim tôi.
“Ương Ương, nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất.”
Anh vốn là người lạnh lùng kiêu ngạo, rất hiếm khi biểu lộ cảm .
Chỉ duy nhất lần đó, tôi thấy rơi nước mắt.
Giờ đây mười năm đã trôi qua, không thất hứa.
Từ một chàng trai tay trắng năm nào, đã trở thành ngôi sao sáng giá trong giới thương trường.
Nhưng, ấy cũng đã thất hứa rồi.
Khi dòng suy nghĩ dần trôi xa.
Một cục lông mềm mại chậm rãi cọ vào chân tôi.
“Meo~”
Tiếng kêu của Tiểu Cửu đã trở nên yếu ớt và khàn đặc.
…
“Ôn Kỳ, người ta bảo mèo có chín mạng, hay mình đặt tên nó là Tiểu Cửu nhé.”
“Ừ.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Á á á!! Ôn Kỳ, con mèo ngốc Tiểu Cửu lại tha chuột bỏ bên gối của tụi mình rồi!”
“Đợi đấy, đi tìm nó chuyện rõ ràng. Nếu còn dọa vợ nữa, cắt khẩu phần pate của nó.”
Năm nghèo nhất, tôi và Ôn Kỳ nhận nuôi một con mèo hoang.
Cả người nó đen tuyền, gầy trơ xương, chỉ còn một con mắt.
Vậy mà lại là cao thủ bắt chuột không ai sánh bằng.
Từ đó về sau, Tiểu Cửu luôn ở bên chúng tôi.
Từ căn hầm tối tăm ẩm thấp, đến căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Nó đã chứng kiến chúng tôi nhau, cãi vã, rồi chiến tranh lạnh.
Cho đến tận bây giờ.
Tiểu Cửu cũng đã mười hai tuổi rồi.
Nó không còn năng như trước, thời gian ngủ cũng ngày một nhiều hơn.
Lúc này, nó như cảm nhận điều gì đó, bất an cọ cọ vào người tôi.
Tôi ngồi xuống, xoa đầu nó.
“Tiểu Cửu, đừng sợ.”
Chuyện cảm, tôi chấp nhận thua cuộc.
Nhưng mèo, nhà và tiền, thì một thứ tôi cũng không để mất.
06
Dữ liệu số thật sự đáng sợ vì quá chính xác.
Tối hôm đó, tôi đã lướt thấy bài đăng của Tống Ly.
[ – .]
Tiêu đề là:【Cuộc sống thường ngày của Boss lớn và trợ lý nhỏ】
【Một giờ sáng, ai là boss mà lại tất bật vì mẹ của trợ lý nhỏ bị bệnh chứ?】
【Ồ, thì ra là boss nhà mình! Vậy thì không sao hết hí hí~ (ảnh mèo kiêu ngạo.jpg)】
Hình ảnh đính kèm là hai bàn tay đan vào nhau bên giường bệnh.
Phía dưới bài đăng, phần bình luận nổ tung như chảo dầu.
【Gì trời, lại bày trò ngôn “bé ngoan gặp tổng tài” nữa à?】
【Cô trợ lý à, ổn không đó? Cô biết sếp mình bao nhiêu tuổi chưa, đã chắc chắn là độc thân chưa? Coi chừng tưởng trai hóa ra người ta có vợ đó nha.】
【Cười chết! Đi thôi mà, tưởng mình đang quay phim truyền hình đấy à?】
Tống Ly nhanh chóng đáp lại:
【Tôi chỉ đang chia sẻ chuyện thường ngày thôi, đám chuột cống đừng vội nhảy dựng lên.
Tôi là nhỏ đáng , có người thương, có người chiều.
Còn mấy người thất bại, cả đời chẳng ai đặt vào tim như mấy người, không hiểu cũng là bình thường thôi~】
Tôi sau đó bấm vào trang cá nhân của ta.
Những ngày Ôn Kỳ vắng mặt, đột nhiên đều có lời giải.
【Sinh nhật đại Boss, chúng tôi cùng nhau chạy trốn trong đêm tuyết.】
【Đại Boss không thích đồ ngọt, món bánh crepe xoài tôi tự , ấy vẫn ăn hết (dù mặt nhăn nhó hahaha).】
Tôi lướt nhanh qua từng bài viết, rồi ánh mắt đột nhiên dừng lại.
【Hôm nay mặc bộ này, suýt nữa đại Boss không cho tôi ra khỏi giường luôn đó~ (ảnh mèo ủy khuất.jpg)】
Ảnh đính kèm là Tống Ly mặc một chiếc váy dây mỏng màu đen, chụp trước gương trong khách sạn.
Trên người vẫn còn lấm tấm những dấu vết đỏ mờ ám.
Mà chiếc váy dây đen ta mặc, trong tủ quần áo của tôi cũng có một cái giống hệt.
Tôi lại ngày đăng bài.
Ngày 28 tháng 3 năm 2025.
Hôm đó tôi bị tai nạn xe, xương cẳng chân bị gãy, trên đường đến bệnh viện tôi đã gọi cho ta, suốt cuộc gọi không có ai bắt máy.
Thì ra là .
Tôi không nhịn bật khẽ.
Sau đó cố nén cảm giác buồn nôn, từng tấm, từng tấm tôi lưu lại ảnh chụp màn hình.
07
“Cái gì, cậu muốn ly hôn?”
Trong con hẻm nhỏ, tại một quán lẩu cay Trùng Khánh, thân Lâm Thư trợn mắt kinh ngạc.
“Ương Ương, hôm nay không phải Cá Tháng Tư mà? Cậu đừng tớ đấy! Ai mà không biết cậu với Ôn Kỳ nhau sống c.h.ế.t thế nào chứ?”
Tôi uống một ngụm trà mát, rồi nhàn nhạt thả một quả bom:
“Tớ bị cắm sừng rồi.”
“…”
Sắc mặt Lâm Thư trở nên khó coi, nghiến răng :
“…Ôn Kỳ, cái đồ khốn nạn.”
Tôi gật đầu.
Lâm Thư lại quay sang người đàn ông điển trai đang ngồi bên cạnh.
“Luật sư Hạ, sao trông chẳng ngạc nhiên gì hết ?”
Hạ Thâm đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, mỉm nhã nhặn.
“Vì tôi là luật sư đại diện của ấy.”
Lâm Thư: “…”
Bạn thấy sao?