Trình Ương – Chương 11

11.PN.End

04

Tống Ly bề ngoài thì thuần khiết yếu đuối, khi ở trên giường lại vô cùng táo bạo buông thả.

Không giống Trình Ương.

Ôn Kỳ luôn vô thức nghĩ đến Trình Ương.

Gần đây Trình Ương dường như cũng cảm nhận sự xa cách của , liền tìm đủ mọi cách để hàn gắn rạn nứt giữa hai người.

Trước những cố gắng ấy, bề ngoài Ôn Kỳ tỏ ra lạnh nhạt, trong lòng lại ngầm hưởng thụ sự để tâm và thất vọng của .

Tựa như chỉ có , mới cảm thấy rằng Trình Ương vẫn một cách sâu đậm.

Thế hôm nay— Tống Ly lại muốn đến một nhà hàng lẩu Trùng Khánh.

Không ngờ, ở nơi đó, Ôn Kỳ lại bắt gặp Trình Ương đi cùng Hạ Thâm.

Hai người dường như đang kể nhau nghe chuyện gì thú vị, rồi cùng bật nhau.

Khoảnh khắc ấy…

Một nỗi hoảng sợ khổng lồ như cơn sóng ngầm ập đến, khiến tim như bị khoét mất một mảnh.

Chẳng lẽ… sắp mất Trình Ương rồi sao?

Không!

Anh tuyệt đối không chấp nhận điều đó.

Thế nên, gần như mất hết lý trí mà lao đến chất vấn Trình Ương.

Vô cùng thê thảm.

Nhưng may mắn thay, cuối cùng chỉ là một hiểu lầm.

Lâm Thư cũng có mặt ở đó, chỉ là một bữa tụ tập bè bình thường.

Sau khi về nhà, Trình Ương lại một lần nữa đề nghị ly hôn.

Thế Ôn Kỳ lại càng thêm kiên định với trái tim mình.

“Ương ương, tuyệt đối sẽ không rời xa em, trừ khi chết.”

Về sau, khi Trình Ương cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, rằng sẽ cho nhau một cơ hội nữa —

Ôn Kỳ cố phớt lờ ánh chế nhạo nơi đáy mắt , cũng như chiếc nhẫn cưới đã biến mất khỏi ngón áp út.

Chỉ cảm thấy ông trời một lần nữa đã thương xót mà ban cho cơ hội.

05

Hôm Tiểu Cửu phẫu thuật.

Tống Ly mặc chiếc váy ngủ gợi cảm, mỉm với Ôn Kỳ:

Nhất Phiến Băng Tâm

“A Kỳ, lại buông thả với em một lần nữa đi. Nếu không, em sẽ kể hết mọi chuyện cho Trình Ương biết.”

Tựa như một con rắn độc đang thè lưỡi, quấn quanh cổ .

Ôn Kỳ buộc phải đồng ý.

Kể từ đó, hoàn toàn mất Trình Ương.

Hoặc cũng có thể, đã mất từ sớm hơn nhiều, chỉ là không dám thừa nhận.

06

Ngày Trình Ương rời Thượng Hải, bay đến Thụy Sĩ.

Ôn Kỳ thực ra vẫn luôn đi theo phía sau .

Giống như năm lớp 12 ấy, vì sợ sợ bóng tối nên lặng lẽ theo sau lưng .

Vì thế, đã nghe thấy lời tỏ của Hạ Thâm.

Người đàn ông vẫn luôn nhòm ngó Trình Ương từ thời đại học, cuối cùng cũng thổ lộ lòng mình vào thời khắc ấy.

Cũng nghe rằng chính Tống Ly là người ta đưa đến bên cạnh mình.

[ – .]

Tất cả mọi chuyện… đều là một cái bẫy thiết kế riêng cho .

Cuối cùng, Ôn Kỳ chỉ có thể lặng lẽ chiếc máy bay chở Trình Ương bay đi, càng lúc càng xa.

Chậm rãi biến thành một chấm đen nhỏ nơi cuối chân trời, rồi hoàn toàn biến mất.

Hiện giờ, điều duy nhất có thể cho Trình Ương… lại chỉ là “không phiền ”.

Thật đúng là mỉa mai đến cực điểm.

Ôn Kỳ muốn bật , hốc mắt lại ướt nhòe.

Khi quay đầu lại, thấy Hạ Thâm.

Không xa, người con trai của danh môn hào tộc ấy, kẻ vẫn luôn cao cao tại thượng, giờ đây cũng đang thất thần về phía chiếc máy bay đã biến mất từ lâu, không biết đang nghĩ điều gì.

07

Những ngày sau đó, Ôn Kỳ như phát điên mà liên tục công kích vào sản nghiệp nhà họ Hạ.

“Vô ích thôi, không đấu lại bọn họ đâu.”

Trong văn phòng, Tống Ly với gương mặt trắng bệch xông thẳng vào.

Cuối cùng, ta vẫn không thể giữ lại đứa bé đó.

Ôn Kỳ chỉ lạnh lùng liếc một cái:

“Cút. Cút cho khuất mắt tôi.”

Tống Ly nước mắt đầy mặt, níu lấy tay áo :

“A Kỳ, em thực sự đã mất rồi…”

Ban đầu, đúng là bị đưa đến bên cạnh Ôn Kỳ như một quân cờ.

Nhưng cuối cùng, lại thật lòng .

Tống Ly liều mạng muốn chứng minh tấm chân của mình với người đàn ông trước mắt.

Thế , Ôn Kỳ chỉ lạnh lẽo như đang một kẻ điên:

“Liên quan gì đến tôi?”

Tống Ly c.h.ế.t sững.

Chẳng mấy chốc đã bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Nhà họ Hạ có gốc rễ sâu xa ở Thượng Hải, lại thêm thế lực chống lưng, sao người khác có thể dễ dàng lay chuyển?

Trong suốt một năm sau đó, W Công nghệ dần dần suy tàn.

Có người từng tiếc nuối.

Nhưng Ôn Kỳ nằm trên giường bệnh lại vô cùng bình thản.

Tòa cao ốc vốn dựng nên vì , giờ sụp đổ, cũng là chuyện phải thôi.

Cuối năm ngoái, bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày.

Giai đoạn cuối.

Thật ra các triệu chứng đã xuất hiện từ rất lâu, cố ý giấu đi, kéo dài thời gian.

Trong những ngày cuối cùng, cơn đau khiến ý thức của dần trở nên mơ hồ.

Đêm hôm ấy, nữ y tá trực phát hiện trạng của đột ngột chuyển biến xấu, hoảng hốt ấn chuông gọi bác sĩ.

“… trăng… trăng…”

Âm thanh yếu ớt phát ra từ chiếc giường bệnh.

Nữ y tá theo phản xạ ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đêm đen kịt, tiếng mưa rơi tí tách.

Đêm nay, không có trăng.

(End)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...