Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi đã khiến Ôn Kỳ chán ngấy.
Tôi từng cố gắng níu kéo.
Cho đến đêm kỷ niệm ngày cưới, tôi bắt gặp ta trong quán bar.
Dưới ánh đèn mờ mịt và ám muội.
Người lẽ ra đang đi công tác xa – Ôn Kỳ – lại cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành trong lòng.
“Chỉ là một chiếc nhẫn rẻ tiền, cũng đáng để em giận đến sao?”
Cô trẻ trung, xinh đẹp với đôi mắt hoe đỏ vì giận dỗi, hờn mát tháo chiếc nhẫn cưới trên tay , ném vào ly rượu chân cao bên cạnh.
“A Kỳ, em không thích và bà già đó đeo nhẫn giống nhau.”
Nói xong, trong tiếng cổ vũ nhốn nháo của đám người xung quanh, ta hôn lên môi một cách táo bạo.
Ôn Kỳ khẽ nhướng mày, ôm lấy eo ta, đáp lại nụ hôn ấy bằng một tác càng sâu hơn.
Tôi lặng lẽ chiếc nhẫn chìm dần xuống đáy ly.
Sau một thoáng im lặng, tôi bấm gọi một số điện thoại.
“Vụ ly hôn này, nhận chứ?”
Nhất Phiến Băng Tâm
01
“Nhận.”
Đầu dây bên kia gần như không có chút do dự nào.
“Nếu là vụ của em, tôi giảm giá hai mươi phần trăm; nếu là của chính em, miễn phí.”
Tôi khẽ cụp mắt, giọng điệu bình thản.
“Vụ của tôi, lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cho .”
Nói xong, tôi ngắt cuộc gọi.
Không xa lắm, tiếng ồn ào vẫn chưa dứt.
Cô bị hôn đến mức đôi mắt long lanh ánh nước, sau đó rúc mặt vào n.g.ự.c Ôn Kỳ, hơi thở dồn dập.
Dưới ánh đèn rực rỡ mờ ảo, trông lại càng khiến người ta thương xót.
Người bên cạnh thấy , trêu chọc:
“Anh Kỳ, nhớ giấu kỹ em dâu nhỏ đấy. Nếu để chị Ương Ương biết, chắc chắn sẽ ầm lên cho xem.”
Ôn Kỳ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của , nở nụ lạnh nhạt.
“Cô ta có tư cách gì mà ầm lên?”
Những người khác cũng phụ họa theo.
“Đúng , Kỳ đã quá nuông chiều Trình Ương rồi. Chứ với thân phận của Kỳ, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?”
“Chị Ương Ương đúng là xinh, chị ấy đã hai mươi tám rồi, sao so với em dâu nhỏ của bọn em?”
“Anh Kỳ, Trình Ương theo cũng gần mười năm rồi nhỉ, ai mà chẳng thấy chán?”
Ôn Kỳ nhẹ lắc ly rượu, vẻ mặt dửng dưng, chẳng mấy bận tâm.
“Đúng là… có hơi chán rồi.”
Tôi bình tĩnh quay người bước ra ngoài.
Cho đến khi rời khỏi quán bar, trở lại xe.
Tôi mới không nhịn nữa, để mặc nước mắt tuôn rơi.
Một cơn đau nhói thắt chặt nơi ngực.
Khiến tôi gần như không thể nắm vững vô lăng.
Cô bên cạnh Ôn Kỳ tên là Tống Ly, tôi cũng không xa lạ gì.
[ – .]
Khoảng chừng một năm trước.
Tôi từng gặp Tống Ly trong văn phòng của Ôn Kỳ.
Khi đó, ấy bưng một khay cà phê, lảo đảo va vào tôi, đổ hết lên váy tôi.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Tống Ly vô cùng hoảng loạn, không ngừng cúi đầu xin lỗi tôi.
Ôn Kỳ kéo tôi vào lòng, ánh mắt lạnh lùng.
“Chuyện nhỏ như cũng không xong, ra ngoài.”
Cô không biện hộ, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đất, mắt hoe đỏ, nhặt từng chiếc cốc giấy vương vãi.
Cả người co rúm lại, trông như một con thú nhỏ bị thương, khiến người ta thấy thương .
Sau khi ta đi, Ôn Kỳ ôm lấy eo tôi, đặt tôi ngồi lên chiếc bàn việc rộng lớn của .
Rồi cúi đầu cẩn thận lau váy giúp tôi.
“Thực tập sinh mới đến, ngốc hết chỗ .”
Trong lúc , khuôn mặt lạnh lùng điển trai của Ôn Kỳ đầy vẻ khó chịu.
Tôi không lấy lạ, vì xưa nay ghét nhất là người ngu ngốc, liền mỉm dỗ dành:
“Cô bé mới đi thôi mà, Tổng giám đốc Ôn kiên nhẫn chút nhé.”
Khi đó, tôi quá tự tin vào cảm giữa mình và Ôn Kỳ.
Thậm chí chưa từng nghĩ đến việc — một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp — sao lại có thể trở thành trợ lý của ?
02
Khung cảnh hai bên cửa sổ xe không ngừng trôi ngược về sau.
Những ánh đèn neon mờ ảo nhảy múa trước mắt tôi.
Thật thật giả giả, như một giấc mơ chẳng bao giờ có kết thúc.
“Đúng là… có hơi chán rồi.”
Câu ấy của Ôn Kỳ như một dấu sắt nung đỏ hằn lên tim tôi.
Đau đến mức linh hồn tôi như đông cứng lại, từng lớp từng lớp rơi thành tro bụi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi lại bị kéo trở về mùa hè năm mười tám tuổi.
Sau kỳ thi đại học, khi tôi đang vui mừng vì cuối cùng có thể thoát khỏi ngôi nhà đầy ác mộng ấy.
Thì lại bị chính mẹ ruột đẩy lên giường của cha dượng.
“Ương Ương, giúp mẹ đi…”
Người phụ nữ đứng bên giường lặng lẽ rơi lệ, gương mặt vốn xinh đẹp giờ đã bị năm tháng hằn lên những nếp nhăn.
Bà ta như một kẻ đánh bạc tuyệt vọng, nắm chặt những đồng cược cuối cùng trong tay, ánh mắt kiên quyết đến đáng sợ.
“Lũ đàn bà tiện nhân ngoài kia đều chỉ nhắm vào tiền của Lý! Thay vì để đám hồ ly ấy dụ dỗ ông ta, chi bằng là con.”
‘Bốp.’
Cánh cửa bị đóng sập lại.
Người đàn ông trung niên béo phị, khuôn mặt vằn vện nụ dâm đãng, rút thắt lưng từ hông ra, từng bước từng bước tiến về phía tôi.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, thuốc ngủ dần khiến tôi mất hết sức lực.
Nhưng… ai có thể đến cứu tôi đây, mẹ?
Quần áo bị xé rách thô bạo, nước mắt tôi lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ mong mình có thể c.h.ế.t đi cho xong.
‘Rầm!’
Cánh cửa bị đạp tung.
Bạn thấy sao?