Sắc mặt Lý Duy Nhất trắng bệch: “Tôi thật sự là lần đầu tiên, tôi không có người khác, tôi chỉ có ấy!”
“Cô sao chứng minh?”
“Đó là sự thật!”
“Nhưng mà, muốn chứng minh như thế nào?”
“Đào Chi, chị có ý gì? Chị dựa vào cái gì xấu tôi!”
Tôi có chút thất vọng lắc đầu: “Lý Duy Nhất, tôi rất không thích , tôi càng không thích muốn liều mạng chứng minh mình trong sạch. Con cần dùng một giọt m.á.u để chứng minh trinh tiết của mình, đàn ông thì sao? Chính ta đã bẩn, lại cầu không nhiễm một hạt bụi, dựa vào cái gì? Đó là thói hư tật xấu của đàn ông, không phải gông xiềng của phụ nữ. Cô có sạch sẽ hay không, có tốt hay không, ta là đủ sao?”
19
Bác sĩ Lương nhất quyết đưa tôi xuống dưới lầu.
“Đưa tôi cái áo khoác, tôi sẽ giặt rồi trả lại cho .”
“Không cần.”
“Tôi nhất định phải .”
Bác sĩ Lương bất lực: “Phiền toái!”
Tôi thở dài: “Là tôi phiền . Tôi muốn cảm ơn lại kéo vào chuyện này. Tôi xin lỗi!”
“Không phải lỗi của !” Anh điều đó một cách nghiêm túc đến nỗi tôi cảm thấy đang đến nhiều điều hơn là chỉ chuyện tối nay.
“Bác sĩ Lương, cảm ơn!”
Tôi luôn biết là một người đàn ông lịch thiệp và tốt bụng.
Lần đầu tiên tôi gặp là ở ngôi làng nhỏ ở Cam Túc. Anh là bác sĩ duy nhất ở Trạm y tế của làng. Tôi đã truyền dịch trong Trạm y tế hai ngày vì không thích nghi với khí hậu.
Hai ngày đó, tôi đã học thế nào là kiên nhẫn. Mặc kệ bệnh nhân xảo quyệt, dài dòng hay vô lý đến đâu, luôn xử lý một cách bình tĩnh.
“Bác sĩ Lương, tính thật tốt.”
“Tôi cũng không vui, tôi đang cố nhịn thôi.”
“Nhìn không ra.”
“Có thể để cho ra sao?”
Lúc đó tôi thực sự nghĩ là một bác sĩ làng, một bác sĩ làng trông khá đẹp trai.
Nhưng sau đó tôi lại cờ gặp ở bệnh viện thành phố. Thì ra xuống nông thôn khám bệnh từ thiện.
Mấy ngày tôi đi chính là mấy ngày cuối cùng khám bệnh từ thiện. Nhờ mối liên hệ này mà khi gặp lại, chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc.
“Có thời gian mời ăn cơm, cảm ơn lúc trước giúp tôi ứng tiền thuốc men.”
Nhưng quá bận, ăn cơm chỉ có thể đổi thành uống cà phê.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như với Lý Duy Nhất.
Lý Duy Nhất!
Bây giờ ta tôi nhớ lại chính mình ngày xưa.
Tôi nhịn không tự hỏi, nếu năm đó Chu Kỳ Xuyên dùng chuyện này để kết tội tôi, liệu tôi có xử lý tốt hơn Lý Duy Nhất không? Tôi nghĩ là không thể.
Tôi mẫn cảm lại bướng bỉnh như , có lẽ sẽ bị đánh bại. Có lẽ tôi sẽ liều mạng chứng minh sự vô tội của mình. Tôi có thể tất cả những điều vô lý để chứng minh sự vô tội của mình, một mười chín tuổi sẽ sụp đổ.
Cho nên tôi muốn với Lý Duy Nhất, không nên vì tiêu chuẩn của đàn ông mà định vị bản thân, lại càng không nên vì tiêu chuẩn của đàn ông mà phủ định bản thân.
Mọi đều nên biết. Thêm một biết sẽ càng thêm tốt.
20
Chỉ cần Lý Duy Nhất không thay đổi lời khai thì vụ án của Chu Kỳ Xuyên coi như xong.
Phiên tòa đầu tiên, hắn bị kết án ba năm.
Nhà họ Chu không phục, kháng cáo.
Phiên tòa thứ hai, giữ nguyên bản án.
Cha mẹ nhà họ Chu nhiều lần tìm đến tôi, Chu Kỳ Xuyên hy vọng gặp tôi một lần, bị tôi từ chối.
Sau đó họ đưa cho tôi một bức thư, là Chu Kỳ Xuyên viết, hy vọng tôi xem một chút.
Tôi đã xem qua, là lời thú tội.
Có lẽ Lý Duy Nhất đã kể cho hắn nghe chuyện này.
Hắn hắn có lỗi với tôi, hắn không hề nghi ngờ tôi. Hắn cho biết đó chỉ là những lời tức giận mà hắn thốt ra trong lúc bực bội và đó không phải là ý định thực sự của hắn.
[Anh và em ở bên nhau bảy năm, Đào Tử, sao có thể không tin em!]
Hắn hắn chỉ bị mất trí. Tôi đã từ chối lời cầu hôn của hắn và khiến hắn đau khổ. Hắn tìm Lý Duy Nhất chỉ để phát tiết.
Nhưng Lý Duy Nhất lại còn muốn xấu tôi, hắn không nhịn .
Hắn : [Đào Tử, người chỉ có em!]
Với tôi, từng từ, từng câu đều nhàm chán.
Hắn luôn miệng hắn sai rồi. Nhưng cứ mỗi câu nhận sai hắn đều gắn chữ “” vào sau:
Hắn những điều tổn thương tôi, hắn sai, hắn không có ý đó.
Hắn ở cùng Lý Duy Nhất là hắn sai rồi, là vì tôi từ chối hắn.
Hắn đánh Lý Duy Nhất, hắn sai rồi, là vì bảo vệ tôi.
Hắn có sai không? Trong lòng hắn chắc chắn là không!
Tôi xé lá thư và ném vào thùng rác. Đây có lẽ là thời gian cuối cùng tôi lãng phí trên người Chu Kỳ Xuyên.
Buổi tối cùng mẹ đi dạo. Ngày mai tôi phải đi công tác. Đi công tác trở về phải mời bác sĩ Lương ăn cơm, cảm ơn đã giúp tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa.
Đối với các loại cây mọng nước mà tôi trồng, tôi đã mua một vài chậu hoa mới, chúng rất đẹp và tôi phải thay chúng.
Tôi sắp đến lớp thể hình mà tôi đã đăng ký và huấn luyện viên vẫn luôn thúc giục tôi đi.
Tôi đã đồng ý đi du lịch đường bộ với mình nên tôi phải cân bằng thời gian.
Còn nữa, tôi muốn thăng chức tăng lương!
Cuộc sống không hoàn hảo, thế giới vẫn chấp nhận tôi.
Mong rằng chúng tôi luôn bình an và khỏe mạnh bất chấp mọi thăng trầm của cuộc sống.
Bạn thấy sao?