Hai mươi ba tuổi, sinh nhật hắn, mặt chúng tôi bị bôi kem, hắn cầm khăn giấy, cẩn thận lau cho tôi.
Hai mươi bốn tuổi, dưới pháo hoa mừng năm mới, chúng tôi nhau .
Hai mươi lăm tuổi, tự lái xe đi du lịch, tôi buồn ngủ ngã xuống ghế lái phụ, hắn khoác quần áo của hắn lên người tôi.
Hai mươi sáu tuổi, trong ảnh tôi mặc tạp dề thái rau, hắn vươn tay dấu hiệu “yeah” bên tai tôi.
Chu Kỳ Xuyên quỳ một gối trước mặt tôi, hắn căng thẳng, bàn tay lấy ra hộp nhẫn đang run rẩy: “Đào Tử, gả cho , không?”
Ngay khi câu này thốt ra, tất cả mọi người đều reo hò: “Đồng ý với ấy, đồng ý với ấy, đồng ývới ấy…”
Mọi người đều hét và nhảy cẫng lên. Nhưng tôi vẫn im lặng.
Chu Kỳ Xuyên tôi.
Hắn gầy đi, rõ ràng là gầy đi, dưới mắt hắn có quầng thâm, không che giấu vẻ mệt mỏi: “Đào Tử, chúng ta kết hôn! Chỉ cần em trở về, chúng ta liền kết hôn!”
Tôi khẽ một tiếng. Vì có micro, âm thanh khuếch đại khiến mọi người đều có thể nghe rõ.
Trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng.
Tôi lùi lại một bước, ném hết tất cả ảnh trong tay xuống đất. Chu Kỳ Xuyên giật mình, kinh ngạc những bức ảnh trên mặt đất, rồi lại ngẩng đầu kinh ngạc tôi.
“Chu Kỳ Xuyên, nhầm rồi. Kết hôn cái gì chứ? Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện lấy ! Anh chỉ là đối tượng đương chứ chưa bao giờ là đối tượng kết hôn của tôi cả. Con người như , đương thì , chứ nếu kết hôn với , không phải là tôi tự chuốc lấy cực khổ sao?”
“Hơn nữa, ngoại , ký hợp đồng bao nuôi với khác. Sao còn không biết xấu hổ mà đến cầu hôn tôi chứ? Người tốt nhà ai lại tìm chồng trong thùng rác hả? Chu Kỳ Xuyên, đừng trò nữa!”
Tôi mặt không chút thay đổi, xoay người bước đi.
Chu Kỳ Xuyên vội vàng đứng dậy bắt lấy tôi.
“Rốt cuộc em còn muốn thế nào?” Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ.
Tôi hắn: “Tôi muốn quay ngược thời gian, quay lại đêm tỏ với tôi. Tôi sẽ với rằng tôi từ chối và cắt đứt mọi liên lạc với . Chu Kỳ Xuyên, bảy năm bên là thất bại lớn nhất trong cuộc đời tôi.”
15
Cuộc cầu hôn long trọng này, trở thành một trò hề. Vốn chia tay trong hòa bình, đến lúc này lại xé rách mặt.
Đêm đó, Chu Kỳ Xuyên gần như chôn mình vào trong rượu. Bất kể ai cố gắng khuyên hắn cũng vô ích.
Nhưng cuối cùng hắn lại đi theo Lý Duy Nhất.
Đây là những gì mà của Chu Kỳ Xuyên đã gửi video cho tôi biết.
Ý của ta là: nên nhận thì nhận, quá mức thì mất nhiều hơn .
Tôi không để ý, ném điện thoại sang một bên. Tôi mệt quá rồi, cả thể xác và tinh thần.
Chu Kỳ Xuyên gọi điện thoại cho tôi hết lần này đến lần khác. Tôi không nhận, cũng không cúp máy, càng không chặn.
Để điện thoại sáng rồi tối, tối rồi lại sáng. Giống như chỉ cần Chu Kỳ Xuyên không ngủ thì tôi sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tôi nghĩ rằng Chu Kỳ Xuyên và tôi có thể chia tay nhau một cách hòa bình, mỉm gạt bỏ mọi hận thù và quên nhau đi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ muốn trả thù hắn, hắn tổn thương hay khiến hắn phải đau khổ.
Mà thực ra, tôi cũng không gì. Thế giới này có mức độ dung thứ cho sai lầm quá cao. Chỉ cần hắn đủ ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình thì hắn có thể sống rất tốt.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Lúc rạng sáng, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt. Thực ra đó không phải là tiếng gõ cửa mà giống như vô va vào cửa hơn.
Nhìn qua mắt mèo, không có gì. Nhưng dán sát cửa, vẫn có thể nghe thấy những âm thanh rời rạc.
Theo bản năng, tôi cảm thấy người bên ngoài là Chu Kỳ Xuyên.
Nhưng tôi không mở cửa. Chỉ vô cảm đặt trán lên cửa hồi lâu. Sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, bên ngoài đã không còn một bóng người, thùng rác cách đó không xa lại chất đầy tàn thuốc.
16
Mẹ tôi không còn hiểu: “Lúc mới chia tay, không phải con giống như không có việc gì xảy ra sao? Bây giờ sao lại ra vẻ muốn c.h.ế.t muốn sống?”
Tôi nghe khổ một tiếng, cũng không muốn nhiều lời.
Mẹ tôi lo lắng cho tôi. Nói cách khác, không có người mẹ nào không quan tâm đến con mình. Nhất là khi cha tôi qua đời sớm, một mình mẹ nuôi lớn tôi.
Mẹ luôn , khi nào tôi lập gia đình, bà mới có thể thực sự an tâm sống cuộc sống của mình.
Cho nên, lúc tôi và Chu Kỳ Xuyên ở bên nhau, bà luôn thúc giục kết hôn.
Kể cả bây giờ.
“Khi nào thì con định đi xem mắt? Lâu quá rồi, mấy chàng triển vọng đều đã tìm người tiếp theo rồi, mà con vẫn nửa sống nửa chết! Con đừng là con…”
“Chờ con đi công tác về đã!”
“Có thật không? Đừng gạt mẹ!”
Tôi cảm thấy bất lực: “Thật, không gạt mẹ!”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm: “Lãnh đạo của con cũng . Tại sao lại cử một như con đi công tác ở một nơi xa xôi như ?”
Bạn thấy sao?