13
Lúc mới nhau, đối với lời và việc của đối phương, chúng tôi đều rất để ý.
Cho nên câu đó, cho dù Chu Kỳ Xuyên không có gì, tôi vẫn ghi tạc trong lòng. Nền giáo dục của chúng tôi luôn khiến chúng tôi ngại ngùng khi về dục. Tôi không biết nên mở miệng chuyện này với Chu Kỳ Xuyên như thế nào. Nhưng không chuyện, lại cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
Vì , tôi cố gắng kìm nén sự xấu hổ và đưa Chu Kỳ Xuyên đi xem một đoạn video khoa học. Về chuyện có m.á.u lần đầu quan hệ. Đối với phụ nữ lần đầu không đau không chảy m.á.u cũng giải thích là bình thường.
Trong video , con cổ đại kết hôn sớm, m.á.u đỏ phần lớn là do vết thương xé rách tạo thành. Hầu hết phụ nữ không thấy màu đỏ trong lần đầu tiên. Có ba lý do:
Thứ nhất, trước lần đầu tiên, vì một số vận mạnh như: đạp xe, cưỡi ngựa, nâng tạ, bơi lội… đều có thể khiến màng trinh bị rách.
Thứ hai, sau khi trưởng thành, mạch m.á.u thần kinh của lớp màng trinh phía trên sẽ ít đi, có chảy m.á.u sẽ rất ít, ít đến mức gần như không nhận ra.
Thứ ba, có người màng trinh rất dẻo dai, không .
Những thứ này vốn là kiến thức bình thường lại chưa từng phổ cập.
Lúc đó, tôi khẩn trương quan sát phản ứng của Chu Kỳ Xuyên. Tôi không biết, nếu như hắn còn không tin, tôi nên giải thích như thế nào. Nhưng cũng may hắn chỉ nhạt: “Anh chỉ nghi hoặc một chút thôi, sao em lại xem đó là chuyện nghiêm túc ? Làm sao có thể không tin em !”
Hắn hắn tin tôi. Nhưng năm năm sau, hắn lại còn với người khác, lúc tôi ở bên hắn không phải lần đầu tiên.
Tôi hơi bối rối và cũng hơi buồn, đột nhiên lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi mình đã lãng phí bảy năm qua.
14
Bạn bè gọi điện thoại cho tôi, thứ tư tuần sau sẽ tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ở Hi Duyệt, chúc mừng hai năm ngày cưới của ấy.
“Sáu giờ chiều, cậu nhất định phải tới đúng giờ. Nhớ ăn mặc đẹp một chút.”
Ngày hôm đó, một người khác vừa vặn đi ngang qua công ty tôi, mời tôi cùng đi.
“Cậu không thay một bộ quần áo khác sao? Tất cả mọi người đều ăn mặc rất trang trọng.”
Tôi lắc đầu: “Không cần!”
Anh ta muốn lại thôi, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Trên đường đi ta với tôi: “Về Lý Duy Nhất kia, lão Chu không liên lạc với ta nữa. Thực ra cho tới nay cũng đều chỉ có Lý Duy Nhất quấn lấy câu ấy, cậu ấy thấy Lý Duy Nhất tuổi còn nhỏ, không tiện lời quá nặng nề. Lần này là thật sự mắng thô tục, bảo ta cút.”
“Đào Tử, cảm của cậu và lão Chu đã nhiều năm như , nếu thật sự vì một người như mà đứt đoạn, không đáng! Lần này, Lão Chu thật sự biết mình sai rồi.”
Thật sự biết sao?
Có lẽ là hắn không biết. Trên đời này nào có nhiều chuyện chỉ có một chiều. Cô nàng Lý Duy Nhất kia nếu như không đáp lại, sao lại đi đến nước này. Con người chỉ những gì họ cho phép. Tất cả mọi chuyện Lý Duy Nhất với Chu Kỳ Xuyên, đều là Chu Kỳ Xuyên cho phép.
Tôi quá lười để về những điều này, cũng cảm thấy không cần thiết phải .
Ai mà không biết chứ? Chẳng qua có người đang giả ngu, có người đang sững sờ!
Rất nhanh, chúng tôi đã đến nơi. Bạn tôi đưa cho tôi một chiếc mặt nạ.
“Cậu đeo vào và đi trên thảm đỏ vào đi. Tôi đi mua một gói thuốc lá!”
Tôi liếc chiếc mặt nạ vũ hội trên tay và ném nó trở lại chỗ cũ.
Theo thảm đỏ đi vào bên trong, những bông hoa có sắc màu rực rỡ, toàn cảnh cũng thật rực rỡ.
“Ồ, đây là của , vừa rồi nhặt , trả lại cho !”
Một người đàn ông đeo mặt nạ đưa cho tôi một bức ảnh.
Là Đào Chi và Chu Kỳ Xuyên năm mười tám tuổi. Đó là hoạt xã hội đầu tiên của lớp, nhặt rác ở công viên. Sau khi hoạt kết thúc, mọi người chụp ảnh, Chu Kỳ Xuyên đột nhiên đến gần tôi, tác “yeah” bên tai tôi.
“Cả tấm này nữa, đúng không?”
Mười chín tuổi, Chu Kỳ Xuyên tỏ với tôi, không có hoa tươi, không có ánh đèn, không có viện trợ, chỉ có một người khẩn trương, ấp a ấp úng : “Làm , không? Được thì em ôm một cái, không thì ngày mai lại đến.”
Tôi ôm hắn, cảnh tượng này đã một người cùng lớp đi ngang qua ghi lại.
“Đây, cho , phía trên có !”
Hai mươi tuổi, chúng tôi cùng đi leo núi. Tôi vui vẻ nhảy lên lưng hắn, tôi hét to: “Quay đầu lại!”
Chúng tôi đồng thời quay đầu lại, ha ha, ống kính ghi lại cảnh này.
Hai mươi mốt tuổi, trong thư viện, hắn buồn ngủ đến không mở mắt ra , nằm xuống gối lên cánh tay ngủ thiếp đi, lại còn một cánh tay nắm lấy tay tôi. Mười ngón tay đan vào nhau, tôi chụp bức ảnh đó.
Hai mươi hai tuổi, trong buổi lễ tốt nghiệp, tại hành lang lãng mạn, hắn hôn tôi.
Bạn thấy sao?