“Lão Tạ gặp mối đầu của mình, mỗi ngày mang theo ta, ăn cơm uống rượu xã giao, đều mang theo. Có một lần chúng ta gặp, liền dặn dò tôi, bảo tôi đừng cho vợ của ông ta. Tôi cũng không biết vợ ông ta, căn bản chưa từng . Chỉ là tôi rất nghi hoặc, không phải lão Tạ đó là của ông ta sao?”
“Anh còn nhớ mình trả lời như thế nào hay không?”
Chu Kỳ Xuyên ngây ngẩn cả người.
Tôi giúp hắn trả lời: “Anh : ‘Bạn gì? Không rõ thôi, người ngoài ai không rõ? Người nào đã có đời mà mỗi ngày mang theo người phụ nữ khác ở bên người?’”
“Anh xem, Chu Kỳ Xuyên, Thực ra cái gì cũng biết. Anh dung túng Lý Duy Nhất vây quanh , ký cái gọi là hợp đồng bao nuôi với ta, quá mức quan tâm chuyện của ta, những thứ này cói ý nghĩa như thế nào, chúng ta đều biết rõ ràng, người hiểu chuyện sẽ không là hồ đồ đâu!”
Chu Kỳ Xuyên rũ mắt xuống.
Tôi thấy hắn nửa ngày không gì nữa, vì thế hạ lệnh đuổi khách: “Không có chuyện gì đi đi, tôi…”
“Nhưng mà, lúc trước thật sự cùng ấy không có cái gì cả.”
Trong lòng tôi có chút buồn bực.
“Phải có cái gì à? Cần phải có cái gì à? Nắm tay, ôm, hôn, lên giường, nhất định phải đợi phát triển đến bước này tôi mới có thể chia tay, hoặc là đến bước này, còn muốn tiếp, chẳng qua là phạm vào một sai lầm sao? Chu Kỳ Xuyên, có phải không muốn người ngoài cảm thấy sai rồi không?”
Tôi bừng tỉnh gật gật đầu: “Vậy , không sai, cái gì cũng không sai. Tôi đơn thuần muốn chia tay, không?”
9
Chu Kỳ Xuyên đóng cửa rời đi. Sắc mặt khó coi, cướp đường bỏ chạy.
Tôi ngồi trong phòng khách rất lâu. Tôi nghĩ, may mắn là tôi và Chu Kỳ Xuyên còn chưa kết hôn, nếu không thật sự sẽ đả thương gân cốt!
10
Tôi và Chu Kỳ Xuyên nhau bảy năm, lại kẹt ở bước kết hôn này.
Tại sao không kết hôn?
Rõ ràng cảm ổn định, cũng không có ý định chia tay. Kết hôn không phải là chuyện hợp lý phải sao?
Đó là câu hỏi mà rất nhiều người đã hỏi chúng tôi.
Chu Kỳ Xuyên trả lời là: “Còn sớm, không vội!”
Hắn không vội, có một đoạn thời gian tôi lại vội.
Tôi cũng không hiểu. Tại sao? Tại sao hắn không muốn kết hôn?
Trong khoảng thời gian đó, mối quan hệ của chúng tôi rất căng thẳn, căng thẳng đến mức bất cứ chuyện nhỏ nào cũng có thể khiến chúng tôi cãi nhau một trận lớn.
Chúng tôi cãi nhau, chiến tranh lạnh. Nhưng vẫn tránh né đề tài kết hôn.
Đó là nút thắt c.h.ế.t người. Chạm vào có thể sẽ chia tay.
Sau đó là hắn một câu: “Anh với em cũng không phải vợ chồng, vì sao mua xe thì nhất định phải mang theo em?”
Như sấm sét giữa trời quang. Lúc đó tôi giống như bị người ta tát một cái. Khó xử, xấu hổ.
“Chia tay đi!”
Tôi quay đi và rời khỏi căn hộ của hắn.
Về sau, cho dù chúng tôi hòa giải, cũng không dọn về nữa.
Lần chia tay đó khiến tôi rất buồn, đồng thời lại âm thầm có một loại cảm giác như trút gánh nặng.
Nhưng dù sao cũng là cảm bảy năm. Hắn đưa một bậc thang, tôi vẫn đi xuống. Mọi chuyện bị chúng tôi hời hợt qua. Tất cả giống như lúc ban đầu. Chỉ là, ý nghĩ kết hôn với Chu Kỳ Xuyên, đột nhiên phai nhạt.
Vì sao Chu Kỳ Xuyên không muốn kết hôn? Tôi từng có nghi vấn, cũng từng đặt câu hỏi. Tôi suy nghĩ lung tung, cũng âm thầm điều tra qua. Nhưng thực ra đến bây giờ, là cái gì cũng không quan trọng.
Nhưng có người vẫn nhất quyết cho tôi biết. Nhưng sự thật ta với tôi còn đáng xấu hổ hơn bất cứ điều gì tôi tưởng tượng!
11
Đây là video mà Lý Duy Nhất đã gửi cho tôi. Trong video, Chu Kỳ Xuyên và nối khố của hắn đang hút thuốc. Người nối khố hỏi hắn: “Cậu vẫn chưa sẵn sàng kết hôn với Đào Tử?”
Chu Kỳ Xuyên có chút mất kiên nhẫn: “Nói sau đi.”
“Tôi thật sự rất tò mò, lý do cậu không muốn kết hôn rốt cuộc là gì?”
Chu Kỳ Xuyên rít mạnh một hơi thuốc. Nương theo làn khói trắng dày đặc phun ra, hắn : “Lúc Đào Chi ở cùng một chỗ với tôi, không phải lần đầu tiên.”
“Thật hay giả? Cậu không phải là mối đầu của ấy sao?”
“Ồ, ai mà biết !”
“Vậy sao cậu không chia tay với ấy?”
Chu Kỳ Xuyên dừng lại hai giây: “Ăn thì vô vị, vứt đi thì hơi đáng tiếc!”
Lý Duy Nhất : “Chị biết vì sao Chu Kỳ Xuyên dung túng tôi đi theo ấy không? Bởi vì tôi là xử nữ, sạch sẽ. Anh ấy ấy chưa từng chơi xử nữ!”
12
Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên đến bước cuối cùng. Đã từng là những trải nghiệm khiến tim tôi đập thình thịch!
“Em là lần đầu tiên à?”
“Ừm!”
……
“Tại sao không có máu?”
……
Lúc đó tôi đã buồn ngủ vẫn cố gắng chống đỡ: “Anh cái gì?”
Hắn lắc đầu và vòng tay nhẹ nhàng quanh tôi như thể đó chỉ là ảo giác của tôi: “Ngủ đi, không có gì!”
Bạn thấy sao?