Lý Duy Nhất tự nhiên ngồi lên ghế lái phụ, thuần thục lấy đồ ăn vặt từ phía trước chỗ ngồi ra. Cô ta muốn đưa cho Chu Kỳ Xuyên bị hắn né tránh.
Cô ta vẫn chưa bỏ cuộc. Chu Kỳ Xuyên không kiên nhẫn đánh tay ta.
Sau đó chiếc xe phóng đi.
Tôi đứng đó, bám vào thân xe và thở dài, áp tay vào ngực.
Kết thúc rồi.
6
Sáu giờ rưỡi, tôi rời khỏi quán trà, đi đến nơi khác mua trà.
Tám giờ, đưa qua cho mẹ tôi. Nghe bà ấy lải nhải nửa giờ. Đơn giản chính là thúc giục kết hôn. Cảnh cáo tôi, nếu năm nay Chu Kỳ Xuyên còn không chịu cưới tôi, thì bảo tôi chia tay với hắn.
Tôi và Chu Kỳ Xuyên nhau bảy năm, những lời như đã nghe bốn năm.
Lúc đầu rất bực bội, sau đó rất tức giận, sau đó còn cãi nhau với mẹ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã c.h.ế.t lặng. Cho tới bây giờ, tâm như chỉ bình thản như nước.
Thế là tôi ngắt lời bà ấy: “Chia tay rồi.”
“Cái gì?”
“Con và Chu Kỳ Xuyên chia tay rồi!”
Mẹ tôi lúc nào cũng gào thét, đột nhiên im lặng, kinh ngạc tôi.
Một lát sau liền xông vào phòng bếp.
Tôi vội vàng giữ chặt bà ấy: “Mẹ muốn gì?”
“Mẹ sẽ g.i.ế.c cậu ta! Cậu ta lợi dụng chúng ta vì nhà chúng ta neo người à? Hẹn hò bảy năm rồi chia tay, chẳng phải cậu ta đang chà đạp người khác sao?”
Mẹ chửi Chu Kỳ Xuyên càng lúc càng lớn tiếng. Cuối cùng bà ấy khóc.
“Con sao bây giờ? Đào Tử, về sau con sao bây giờ?”
Tôi phải sao bây giờ?
“Cũng chỉ là chia tay thôi mà, cũng không phải ngày mai sẽ chết. Mẹ, con không sao!”
Mặc dù có chút áp lực, có chút khổ sở. Nhưng đó cũng không phải là chuyện lớn. Cho dù là chuyện lớn, nó cũng sẽ qua đi. Huống chi việc này cũng chỉ là việc nhỏ.
Lăn qua lăn lại với mẹ, gần mười giờ tôi mới về đến nhà.
Trong lúc này, Chu Kỳ Xuyên gọi cho tôi hai cuộc điện thoại. Một là lúc bảy giờ hai mươi. Một là lúc tám giờ.
Tôi cũng không nhận, trực tiếp cúp máy.
Hắn cũng không gọi nữa.
Tôi có thể tưởng tượng sự thiếu kiên nhẫn và tức giận của hắn. Dùng lời của hắn mà thì là: “Đào Chi, không phải chỉ có em nóng tính, cũng sẽ không vui. Không có chuyện mỗi lần đều là dỗ em!”
Nhưng trên thực tế, hắn đã thật sự dỗ dành tôi mấy lần?
Chu Kỳ Xuyên không tính là một người hoàn mỹ. Nhưng hắn lại là một giáo viên không tồi. Hắn dạy tôi độc lập, bình tĩnh, lý trí, tự tiêu hóa cảm của mình.
Cho nên đến bây giờ, thật sự chia tay, tôi thế không hề mất ngủ.
7
Một tuần nữa trôi qua.
Đây là ngày thứ bảy kể từ khi tôi và Chu Kỳ Xuyên chia tay.
Hắn xuất hiện ở dưới lầu công ty tôi.
Tôi sửng sốt vài giây, không ngờ lại là hắn.
Hắn ngồi trong xe hạ cửa sổ xe xuống, : “Phố Kim mới mở một quán lẩu, dẫn em đi ăn.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn . Hóa ra hắn không coi lời chia tay tôi là nghiêm túc.
Hắn chỉ coi chúng tôi giống như trước đây, cãi nhau, chiến tranh lạnh. Chỉ cần hắn bước lên và tôi bước xuống, mọi chuyện sẽ kết thúc. Không cần giải thích, không cần giải quyết, về sau không thể nhắc lại.
Nhưng mà…
“Chu Kỳ Xuyên, chuyện chia tay tôi là nghiêm túc!”
Nói xong tôi đi về phía bãi đỗ xe.
Rất nhanh, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Chu Kỳ Xuyên giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Em còn muốn sự tới khi nào?”
Trong lòng có chút phiền, tôi vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh khi chuyện với hắn: “Chu Kỳ Xuyên, tôi không sự, không trò. Đối với tôi mà , chúng ta đã chia tay một tuần.”
“Anh không có đồng ý.”
“Chia tay mà thôi, không cần đồng ý!”
Môi hắn mím chặt, ánh mắt gắt gao chằm chằm tôi: “Bởi vì Lý Duy Nhất và cái hợp đồng bao nuôi kia sao?”
“Không cần! Tôi không cần giải thích với tôi nhiều như , tôi cũng không muốn nghe. Chia tay chính là chia tay. Chu Kỳ Xuyên, trước mặt mọi người, đừng sự với tôi!”
Tôi lái xe đi.
Hắn bám theo suốt chặng đường.
“Em rốt cuộc muốn thế nào? Chúng ta chuyện!”
8
Ồ! Thật mỉa mai.
Bảy năm đương, tôi vô số lần muốn chuyện với hắn, hắn chưa bao giờ nguyện. Nhưng khi tôi không muốn chuyện, hắn lại không chịu buông tha.
Chu Kỳ Xuyên : “Là bởi vì hợp đồng bao nuôi kia sao?”
Tôi cúi đầu, cầm cốc nước, không lên tiếng.
“Anh cho rằng em có thể hiểu .” Hắn tiếp tục : “Đó là lời vô nghĩa của Lý Duy Nhất. Chẳng lẽ thật sự bởi vì ký hợp đồng kia mà muốn cùng ấy phát sinh chuyện gì sao? Em cũng nghe , không ký ấy sẽ đi tìm người khác mà. Một khi ấy phát điên, ấy có thể bất cứ điều gì. Cô ấy chỉ mới mười chín tuổi, không thể cứ ấy điều gì sai trái mà không ngăn cản.”
Mười chín tuổi!
Tôi có chút giật mình.
Lúc tôi và Chu Kỳ Xuyên ở cùng một chỗ, tôi cũng mười chín tuổi.
Bảy năm qua đi, hắn lại coi trọng một mười chín tuổi.
“Anh còn nhớ chuyện lúc trước của lão Tạ không?”
Hắn có chút mờ mịt: “Lão Tạ?”
Bạn thấy sao?