Chu Kỳ Xuyên rất không kiên nhẫn: “Cô ấy chỉ là một nhóc, hươu vượn, em so đo cái gì với ấy gì? Cô ấy cứ khăng khăng muốn đến đây, có thể gì? Đuổi ấy ra ngoài sao?”
“Nhưng Chu Kỳ Xuyên…”
“Được rồi rồi, sẽ xóa và chặn ấy đi là !”
Hắn chặn và xóa Lý Duy Nhất trước mặt tôi, thiếu kiên nhẫn, cáu kỉnh và kìm nén cơn giận: “Hài lòng chưa?”
Sau đó xoay người rời đi.
Tôi ở phía sau lưng kinh ngạc hắn.
Hài lòng chưa?
Đây chính là kết quả mà tôi muốn đạt . Nhưng trạng thái và vẻ mặt của Chu Kỳ Xuyên lại cho tôi vô cùng ngột ngạt, thậm chí cảm giác không thở nổi.
Suốt cả tuần này, quan hệ của chúng tôi vẫn không nóng không lạnh.
Cho đến sáng sớm hôm nay Chu Kỳ Xuyên gọi điện thoại cho tôi, rằng có một lô quế mới về và bảo tôi tới lấy!
Hôm nay tôi vốn không có thời gian. Nhưng hội nghị tạm thời hủy bỏ, mới có thể tới. Sau đó liền thấy cảnh tượng như .
4
Chu Kỳ Xuyên dường như đã bị Lý Duy Nhất cho mất bình tĩnh.
“Tổ tông của tôi ơi, em rốt cuộc muốn thế nào?”
Lý Duy Nhất treo trên lưng Chu Kỳ Xuyên, vui vẻ lắc chân: “Anh ký hợp đồng đi, ký xong em sẽ không phiền nữa.”
Chu Kỳ Xuyên thở dài: “Đưa đây!”
“Cái gì?”
“Hợp đồng!”
“Hì hì, em biết là sẽ đồng ý mà!”
Lý Duy Nhất từ trên lưng Chu Kỳ Xuyên nhảy xuống.
Chu Kỳ Xuyên hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy ta.
“Động tay chân, có thể cẩn thận một chút hay không?”
“Lo cho em à? Đây, ký đi!”
Đó là một bản hợp đồng gì đó, Chu Kỳ Xuyên cũng không xem, hắn lật thẳng đến trang cuối và nhanh chóng ghi tên mình, rồi ném lại cho Lý Duy Nhất.
Lý Duy Nhất mỉm vui vẻ, hôn lên bản hợp đồng.
“Tôi có thể xem thử không?”
Tôi ra khỏi xe ngay khi họ ký hợp đồng. Chỉ là họ quá tập trung vào nhau, không ai ý đến tôi. Cho nên tôi đột nhiên lên tiếng, dọa bọn họ nhảy dựng lên.
Lý Duy Nhất hét lớn. Chu Kỳ Xuyên nhanh chóng ôm ta vào lòng.
Hợp đồng cứ như trùng hợp rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi cúi xuống nhặt nó lên.
Chu Kỳ Xuyên cố gắng giật lấy nó, tôi né bằng cách di chuyển sang ngang.
Tôi lạnh lùng hắn: “Cướp cái gì?”
Chu Kỳ Xuyên căng thẳng.
“Sao em lại tới đây?”
Tôi giật giật khóe miệng: “Vốn là tới lấy trà. Hiện tại… Chờ tôi xem hợp đồng này trước đã!”
“Đây là của Lý Duy Nhất, chúng ta không nên xâm phạm riêng tư của người khác.”
Có phải không?
Tôi hỏi Lý Duy Nhất: “Cô có ngại không?”
Lý Duy Nhất tôi, lại Chu Kỳ Xuyên. Trong mắt ta hiện lên ánh sáng ác độc, nhướng mày Chu Kỳ Xuyên: “Em không ngại đâu!”
Áp lực đè nặng lên Chu Kỳ Xuyên đột nhiên giảm xuống. Hắn tiến lên hai bước.
Tôi đưa bàn tay đang cầm hợp đồng ra sau lưng mình.
“Tôi không ngại, ta cũng không ngại, ngại cái gì?”
5
“Ngại vì đây là một hợp đồng bao nuôi à?”
Tôi đã chứng kiến rất nhiều hợp đồng trong đời. Nhưng hợp đồng bao nuôi, thật sự là lần đầu tiên. Loại chuyện này chứng thực trên giấy trắng mực đen, quả là một bản nhạc đặc biệt!
Hợp đồng cho thấy bên A phải trả cho bên B 10.000 tệ phí lao mỗi tháng. Bên B thì cung cấp dịch vụ tương ứng, bao gồm không chỉ giới hạn ở việc chơi và ngủ cùng nhau.
“Chu Kỳ Xuyên, tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc đang gì!”
Đón lấy ánh mắt của tôi, Chu Kỳ Xuyên nhíu mày: “Là Lý Duy Nhất hồ đồ, em còn tưởng thật sao?”
“Em không đâu, em nghiêm túc đấy.”
“Câm miệng!”
“Chỉ biết hung dữ với em, hừ!”
Tôi vội vàng , thật cảm thấy rất không thú vị. Đã đến lúc này, hai người kia còn có thể ở trước mặt tôi, không coi ai ra gì mà thân mật.
Tôi không thể không nghi ngờ, tôi đã cái gì mà để cho người khác khinh bỉ tôi đến mức này?
Trả lại hợp đồng cho Lý Duy Nhất, tôi xoay người rời đi.
Chu Kỳ Xuyên giữ chặt tôi: “Em đi đâu?”
Tôi ngẩng đầu hắn: “Tôi đồng ý.”
“Cái gì?”
“Chia tay, tôi đồng ý!”
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, hơi đau một chút. Hắn quát: “Anh muốn chia tay lúc nào?”
Tôi nhạo thành tiếng: “Đã như rồi, còn không chia tay? Chu Kỳ Xuyên, đang sỉ nhục ai ?”
“Anh đã giải thích với em rồi, đây chính là ấy càn quấy, …”
“Tôi không chấp nhận. Nếu cảm thấy những thứ này không thành vấn đề, phiền đi tìm một người có thể chấp nhận những thứ này. Không cần cố gắng thuyết phục tôi, tôi không chấp nhận!”
Tôi muốn đẩy Chu Kỳ Xuyên ra hắn cũng không chịu buông tay.
Lý Duy Nhất đột nhiên mở miệng: “Đàn , vẫn đưa em về chứ? Buổi tối em còn có hoạt cậu lạc bộ, sẽ đến muộn.”
Chu Kỳ Xuyên chần chừ. Cuối cùng, hắn buông tôi ra: “Em đi trước đi, chờ trở về chúng ta lại !”
Hắn xoay người đi về phía Lý Duy Nhất.
Bạn thấy sao?