8
Lục Tư Niên ôm Mạnh Thiên rời đi.
Trước khi đi, ta tùy tiện ném cho tôi một chiếc đồng hồ nữ.
“Thịnh Như Yên, cầm lấy, coi như đây là lời xin lỗi của tôi.”
“Dù gì cũng chỉ là một con súc vật chết, có gì ghê gớm đâu.”
Tôi mặt mày tái nhợt, môi mím chặt, không một lời.
Có lẽ thấy phản ứng của tôi quá lạnh nhạt, tổn thương thể diện của ta.
Trước khi bước ra cửa, Lục Tư Niên lại tức tối ném thêm một câu:
“Thịnh Như Yên, cái đồng hồ này nếu đem bán cũng mấy chục nghìn đấy.
Đừng quá lên, như thật khiến người ta chán ghét!”
Không lâu sau khi hai người họ rời đi, một người giúp việc dè dặt đỡ tôi dậy, hỏi có cần đem Hoa Hoa đi hỏa táng không.
Tôi lắc đầu, cởi áo khoác, cẩn thận bọc lấy cơ thể nhỏ bé của nó.
Tôi muốn chôn nó gần mộ phần của cha mẹ.
Khi còn sống, cha mẹ tôi rất thương Hoa Hoa – người nhỏ đã gắn bó với tôi suốt thời thơ ấu.
Tôi nghĩ, nếu thế giới này thật sự có linh hồn.
Họ nhất định sẽ chăm sóc Hoa Hoa thật tốt.
Sau khi lo liệu xong xuôi cho Hoa Hoa, trời đã về khuya.
Gió đêm nay lạnh đến buốt da buốt thịt.
Ngoại trừ ngày 30 tháng 12 năm đó, không có đêm nào lạnh hơn đêm nay.
Tôi kéo chặt áo khoác, chuẩn bị rời đi thì điện thoại bỗng rung lên.
Cúi đầu , tôi lập tức trông thấy một bức ảnh.
Trên đó là một nam một nữ đang hôn nhau dưới ánh đèn của vòng đu quay.
Tôi biết ai là người gửi.
Không ai khác ngoài Mạnh Thiên.
Chưa kịp gõ chữ đáp lại, một dòng tin nhắn ngắn gọn đã xuất hiện trên màn hình:
【Thịnh Như Yên, tôi có một gợi ý cho . Phóng to bức ảnh này, vào cổ tay tôi đi.】
Tim tôi khẽ nhói, ngón tay run run phóng to bức ảnh.
Trên cổ tay Mạnh Thiên là một chiếc đồng hồ đắt tiền.
Mà kiểu dáng của nó… giống hệt chiếc mà Lục Tư Niên đưa cho tôi trước khi rời đi.
Chỉ khác là… chiếc đồng hồ tôi nhận , chất liệu thô kệch hơn nhiều.
Điện thoại lại rung lên.
【Chắc đoán ra rồi nhỉ? Chiếc đồng hồ mà Tư Niên đưa chỉ là hàng tặng kèm thôi.】
Những con chữ như những mũi kim đâm vào mắt tôi.
Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Tôi chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Tôi biết, Lục Tư Niên có dấu hiệu của chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.
Từ nhỏ, ta đã vô cảm, thiếu kiểm soát, luôn đặt cái tôi lên trên tất cả, không hề biết hối lỗi, dễ bị kích , hay có hành vi bốc đồng.
Nói trắng ra, ta chính là một đứa trẻ có vấn đề.
Nếu không phải vì ơn dưỡng dục của bố mẹ Lục, tôi thực sự không muốn dính dáng đến ta.
Chỉ vì báo ơn.
Tôi đã hạ thấp bản thân, nhọc lòng tìm cách kéo ta trở lại con đường đúng đắn.
Vậy mà cuối cùng tôi nhận lại gì?
Là sự nhục mạ không ngừng.
Là sự ra đi của người thân thiết nhất đời tôi!
Tôi bật tự giễu, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Từ nay về sau, tôi – Thịnh Như Yên – sẽ không tự chuốc lấy khổ để vị cứu tinh trong thế giới của bất kỳ ai nữa.
Tôi sẽ sống vì chính mình!
Và tất cả sẽ bắt đầu bằng việc… hoàn toàn cắt đứt với Lục Tư Niên!
9
Tôi trở về biệt thự, không lời nào, lập tức lao thẳng vào phòng.
Ngồi trước máy tính, tôi đăng nhập vào hệ thống đăng ký nguyện vọng đại học.
Nếu là trước đây.
Tôi chắc hẳn sẽ bị ơn nghĩa ràng buộc, miễn cưỡng cùng Lục Tư Niên đến học một trường đại học ở phía Bắc.
Nhưng bây giờ, tôi đã nghĩ thông suốt.
Tôi không thể vì một kẻ tồi tệ mà hủy hoại cả cuộc đời mình!
Hôm nay là ngày cuối cùng để chỉnh sửa nguyện vọng, tôi vẫn còn kịp thay đổi!
Thế khi giao diện đăng ký hiện ra trước mắt, tim tôi bỗng chốc thắt lại.
Danh sách nguyện vọng của tôi toàn là các trường cao đẳng nghề, hoàn toàn không có một trường đại học chính quy nào!
Nhưng trước đó, tôi đã điền toàn bộ là các trường thuộc nhóm “Song Nhất Lưu”*!
Nói cách khác… có người đã lén thay đổi nguyện vọng của tôi!
(*Song Nhất Lưu: Các trường đại học hàng đầu Trung Quốc)
Cả người tôi run lên, hơi thở gấp gáp, bản năng đưa mắt về phía dòng bình luận.
【Khoan đã, chẳng phải nữ chính chỉ là một bình hoa di với thành tích kém sao? Sao điểm thi lại cao như !】
【Đúng thế! Tôi nhớ rõ là về sau nữ chính học một trường cao đẳng nghề, còn nam chính thì vào một đại học tốt!】
【Đúng đúng! Sau này nam chính còn thường xuyên chế giễu nữ chính vì chuyện này!】
…
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Bố mẹ Lục không thể nào vào tài khoản của tôi.
Giáo viên chủ nhiệm của tôi lại càng không, vì ấy luôn coi tôi là niềm tự hào lớn nhất.
Vậy người đã thay đổi nguyện vọng của tôi… không ai khác ngoài Lục Tư Niên!
Tôi nghiến chặt răng, khó chịu đến nghẹn họng.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, Lục Tư Niên luôn thiếu lực học tập.
Năm lớp 12, thành tích của ta thực ra không hề lý tưởng.
Sở dĩ ta có thể đạt điểm đỗ đại học hạng hai, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ tận của tôi.
Thế mà bây giờ, khi đã có thể thoải mái bước vào trường mình mong muốn, ta lại không hề cảm kích.
Ngược lại, ta còn muốn hủy tương lai của người đã giúp đỡ mình!
Anh ta biết rõ tôi có lòng tự trọng cao, không muốn sống dựa dẫm vào ai.
Nhưng người từng dịu dàng an ủi tôi ngày nào, giờ đây lại nhẫn tâm bẻ gãy đôi cánh của tôi.
Muốn tôi mãi mãi chỉ là một loài tầm gửi yếu đuối!
Tay tôi run rẩy, vẫn cố gắng cẩn thận sửa lại toàn bộ nguyện vọng.
Trong suốt quá trình đó, tôi không dám rời mắt dù chỉ một giây.
Mãi đến khi hệ thống khóa nguyện vọng vào lúc rạng sáng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc này, tôi biết—
Tôi đã đi chệch khỏi kịch bản mà những dòng bình luận từng mô tả.
Từ nay về sau, Lục Tư Niên đi về phía Bắc, còn tôi sẽ tiến về phương Nam.
Tôi, Thịnh Như Yên, sẽ bước đi trên một con đường hoàn toàn khác.
Con đường đó có những phong cảnh gì, tôi không thể đoán trước.
Nhưng có một điều chắc chắn—
Trên con đường ấy, sẽ không có Lục Tư Niên!
10
Sáng hôm sau.
Tôi bắt đầu thu dọn phòng.
Tài sản của tôi ở nhà họ Lục không nhiều.
Chỉ cần một chiếc vali nhỏ là có thể chứa hết.
Đáng lẽ không nên ít đến thế.
Dù sao nhiều năm qua, vào mỗi dịp sinh nhật, bố mẹ Lục luôn tặng tôi những món đồ xa xỉ đắt tiền.
Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định sở hữu chúng.
Mỗi món quà nhận , tôi đều khóa chặt trong tủ, cất đi không đến.
Kéo vali xuống lầu, tôi vừa bước đến sảnh thì chạm mặt một người đàn ông đang say mèm.
Lục Tư Niên tựa lưng vào tường, đầu cúi thấp, những lọn tóc lòa xòa che khuất đôi mắt.
Tim tôi giật thót một cái, cố nén lại mùi rượu và nước hoa nồng nặc trên người ta, nhanh chóng bước ra ngoài.
“Như Yên, em định đi sao?”
Một bàn tay to lớn giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Lục Tư Niên ánh mắt u ám, giọng lạnh lùng đầy tức giận:
“Đêm qua em đã đăng nhập vào hệ thống nguyện vọng đại học và sửa đổi nó đúng không?”
“Em muốn thoát khỏi tôi?”
Tôi sững người, quay phắt đầu lại, không thể tin nổi mà ta.
Thì ra đêm qua, Lục Tư Niên thực sự đã đăng nhập vào tài khoản của tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng những gì ta với tôi chỉ là hành nhất thời.
Không ngờ… tất cả đều là kế hoạch đã tính toán từ lâu!
“Đừng dùng ánh mắt đó để tôi!”
Lục Tư Niên nổi giận, đưa tay bóp chặt cằm tôi.
“Ánh mắt này, y hệt như của người cha chết tiệt của em !”
Ầm—
Trong đầu tôi như có tiếng sấm rền vang, tất cả suy nghĩ bỗng chốc trống rỗng.
Đêm mưa năm đó… cái chết của cha tôi, phải chăng còn có ẩn ?
Có lẽ nhận ra mình lỡ lời.
Sắc mặt Lục Tư Niên hơi thay đổi, ánh mắt sắc lạnh chợt trở nên mềm mỏng.
“Như Yên, ngoan nào, chúng ta cùng ôn thi lại một năm nữa.
Lần này, tôi sẽ không thay đổi nguyện vọng của em nữa.
Tôi cho phép em học cùng trường với tôi.”
Tôi chẳng buồn để tâm đến những lời đầy ngạo mạn của ta, mạnh mẽ đẩy ta ra, kéo vali lao thẳng ra ngoài.
Mẹ tôi khi còn sống rất thích viết nhật ký.
Nếu cái chết của cha thực sự có điều khuất tất, với sự nhạy cảm của bà, chắc chắn bà đã ghi lại!
“Thịnh Như Yên, tôi đang chuyện với em đấy!”
Giọng trầm lạnh vang lên, chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị ta ép chặt vào tường.
“Em đúng là không biết điều.
Chẳng lẽ đến bài học từ con súc sinh đó, em vẫn chưa rút ra kinh nghiệm sao?”
Tôi cố sức giãy giụa, lực tay của ta mạnh đến mức đáng sợ.
Ngay lúc tôi rơi vào bế tắc, một giọng ngọt ngào vang lên bên cạnh.
“Tư Niên, hai người đang gì ?”
Vừa dứt lời, tôi lập tức cảm nhận cánh tay đang ghìm chặt mình đột ngột buông lỏng.
“Không có gì đâu, chỉ là con bé giúp việc không nghe lời, đòi bỏ nhà đi thôi.”
Lục Tư Niên nhàn nhạt đáp, chẳng còn chút nào của vẻ điên cuồng khi nãy.
“Hiểu rồi.”
Mạnh Thiên khẽ đồng , tay vô thức kéo nhẹ áo ngủ, để lộ những dấu hôn đỏ chói trải dài trên cổ.
Đồng tử tôi co rút lại.
Thì ra đêm qua, Lục Tư Niên đã đưa Mạnh Thiên về nhà!
Bản năng khiến tôi liếc dòng bình luận đang nhảy loạn trên màn hình.
【Chậc chậc, tiết này lệch khỏi nguyên tác rồi phải không? Tôi nhớ bản gốc là truyện “sạch đôi bên”, thế mà nam chính lại đi ngủ với nữ phụ?】
【Haizz, tất cả là do nữ chính quá rắc rối! Nếu ta không mình mẩy, thì gì có chuyện nam chính ngủ với người khác?】
【Đúng ! Giàu sang phú quý bày sẵn trước mặt còn không biết tận dụng, lại cứ bám vào thứ gọi là “lòng tự trọng”, thật là ngu ngốc! Phải biết rằng, cả đời này dù ta có cố gắng thế nào cũng chưa chắc đổi cuộc sống như thế!】
Bạn thấy sao?