5
Ta đến kinh thành, kỳ thực là có công vụ trong người.
Thanh Châu năm nay đại hạn, dân chúng gần như không còn cơm ăn.
Vài con đường bộ vận chuyển lương thực từ bên ngoài vào, vì triều đình đang truy quét thổ phỉ nên bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Ta nhờ quan hệ của tổng binh Thanh Châu, tìm đến thương hội đại phú “Trân Bảo Lâu”, muốn dùng thuyền buôn của họ để vận chuyển lương thực.
Kết quả đối phương không đồng ý.
Chuyện không bàn xong, ta không cam lòng về tay không, liền nghĩ đến việc đến vương phủ lui hôn.
Không ngờ thiên ý khó lường, vương phủ chỉ sau một đêm đã bị xét nhà tru di, chỉ còn lại một mình Tạ Dung.
Tạ Dung nhàn nhạt :
“Mười năm trước, triều đình xử tử Tuyên Uy tướng quân, phái tổ phụ ta đến Tây Bắc tiếp quản quân vụ.”
“Thế chưa đợi tổ phụ ta đến nơi, mười vạn đại quân Tây Bắc bỗng một đêm biến mất không dấu tích, phủ tướng quân cũng không còn bóng người.”
“Hoàng thượng giận dữ, tra xét bao năm vẫn không tìm ra manh mối, cuối cùng thành một vụ án treo.”
Hắn lại ta:
“Triệu Vân Thư, ngươi là cháu của Tuyên Uy tướng quân, đúng chứ?”
Việc Tạ Dung nhận ra thân phận ta, ta cũng không lấy lạ.
Lúc cứu hắn, ta dùng mũi tên là loại đặc chế của quân Tây Bắc.
Lão Tần thì giọng mang âm vùng Tây Bắc, trong lòng bàn tay có vết chai, vừa đã biết là lão binh.
Đã gần đến Thanh Châu rồi, ta cũng không định giấu hắn nữa.
Dù sao thì cữu cữu của hắn cũng là người phe ta.
Hắn chỉ có một con đường để chọn.
Ta thản nhiên đáp:
“Tên cẩu hoàng đế ấy sớm muộn gì cũng c.h.ế.t không toàn thây.”
Mười năm trước, cẩu hoàng đế bịa đặt tội danh, muốn cướp binh quyền của quân Tây Bắc, còn muốn lấy cả mạng chúng ta.
Lão vương gia lén báo tin, tổ phụ ta ra lệnh cho quân Tây Bắc giả sơn tặc, mai phục quanh vùng Thanh Châu.
Cả nhà ta khi ấy cũng trốn về Thanh Châu, an trí trong phủ tổng binh.
Khi đó lão vương gia chỉ có một cầu, ta phải đính hôn với Tạ Dung.
Tạ Dung khẽ :
“Triệu Vân Thư, nếu để Triệu lão tướng quân biết ngươi thừa cơ giẫm đạp, thất tín bội nghĩa, thừa lúc Tạ gia gặp đại họa mà đến tìm ta lui hôn, ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào?”
Toàn thân ta rùng mình!
Tổ phụ ta nhất định sẽ đánh ta nhừ tử!
Trời xanh chứng giám!
Lúc ta đến tìm hắn lui hôn, vương phủ vẫn còn bình yên mà!
Cái tên Tạ Dung lòng dạ đen tối này! Hắn đang uy h.i.ế.p ta!
6
Sau khi ta đưa Tạ Dung về đến Thanh Châu, cả phủ rúng !
“Hay! Hay! Hay lắm!”
Tổ phụ ta không ngớt lời tán thưởng:
“Vân Thư, quả nhiên là đứa cháu trọng trọng nghĩa!
“Giữa muôn vàn hiểm nguy, ngươi vẫn vượt bao gian khó đưa A Dung trở về, lần này ông nhất định sẽ trọng thưởng ngươi!”
Tạ Dung nghe thấy lời ông ta, chỉ hờ hững về phía ta.
Ta mặt không biến sắc, tim không loạn, :
“Tổ phụ, đây là việc cháu nên .”
Tổ phụ nắm tay Tạ Dung, hồi lâu không gì.
Gặp biến cố lớn thế này, mọi lời an ủi đều trở nên nhẹ bẫng.
[ – .]
“Tên cẩu hoàng đế ấy!”
Cữu cữu của Tạ Dung mắt đỏ bừng, nghiến răng ken két :
“Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đánh đến tận kinh thành, treo đầu chó của hắn lên tường thành để tế vong hồn!”
Tổ phụ ta đặt tay ta vào tay Tạ Dung.
Tay Tạ Dung lạnh buốt, ta theo bản năng muốn rút lại.
Không ngờ Tạ Dung lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không cho buông.
Ta trừng mắt hắn: Làm gì !
Muốn đằng chân lân đằng đầu à!
Ta chẳng phải đã đồng ý giúp hắn che giấu chuyện tai điếc rồi sao?
Nhưng ta có là sẽ cùng hắn diễn trò thâm ý trọng đâu!
Tạ Dung như chẳng thấy gì, cứ thế nắm tay ta, đứng sóng vai bên ta.
Tổ phụ , trong mắt lóe lên nét hài lòng.
Ông thở dài một tiếng:
“A Dung, theo lý thì ngươi phải để tang cha mẹ ba năm.”
“Nhưng nay thời cuộc đã khác, lúc bất thường phải xử sự khác thường.”
“Ta chủ hôn, ba tháng nữa ngươi và Vân Thư thành thân, không?”
7
Sau khi tin ta sắp thành thân với Tạ Dung lan ra, sáng sớm hôm sau liền có người tới đập phòng ta.
Ta đang ngồi trong sân gặm bánh bao, liền nghe thấy tiếng mắng giận dữ.
“Triệu Vân Thư! Ngươi cướp hôn sự của tỷ tỷ, còn mặt mũi ngồi đây ăn sáng sao?”
“Ngươi soi gương mà lại mình đi, ngươi có điểm nào xứng với thế tử điện hạ chứ!”
Triệu Cảnh Thành trừng mắt ta, lạnh:
“Nếu ta là ngươi, đã chẳng còn mặt mũi nào để thành thân với thế tử rồi!”
Ta liếc hắn một cái, lười chẳng buồn đáp lời.
Bao năm qua, Triệu Cảnh Thành cứ như một quả pháo, lâu lâu lại nhảy ra chuyện, ta sớm quen rồi.
Hắn chẳng qua chỉ là một con cờ của người khác mà thôi.
Quả nhiên, Triệu Minh Nguyệt chậm rãi xuất hiện.
Nàng vận váy lụa xanh cắt may tinh xảo, cả người tươi mát như mầm non mùa xuân.
Giữa ngày đông giá rét, trông thấy Triệu Minh Nguyệt, trong lòng cũng thấy khoan khoái.
“A Cảnh, đừng loạn nữa.”
Hồng Trần Vô Định
Triệu Minh Nguyệt dịu giọng .
Triệu Cảnh Thành uất ức đứng bên nàng, lẩm bẩm:
“Rõ ràng năm xưa tổ phụ định gả tỷ cho thế tử.”
“Thế mà nàng ta, Triệu Vân Thư, lại chen chân vào, cướp mất hôn sự của tỷ!”
Triệu Minh Nguyệt ta, ánh mắt lấp lửng mang theo một tia châm chọc khó phân thật giả.
Nàng thở dài:
“Đều là số mệnh cả thôi, A Cảnh, đừng vì ta mà gổ với Vân Thư nữa.”
“Ta chẳng có người tỷ tỷ nào như nàng ta cả!”
Triệu Cảnh Thành lập tức trừng mắt ta, oang oang.
Nói như thể có ai cần một đứa đệ đệ ngu ngốc như hắn .
Nhắc đến mối hôn sự này…
Haiz, ta vẫn nên đi thăm dò xem Tạ Dung nghĩ gì.
Hai chúng ta hồ đồ mà thành thân thế này, quả thực không ổn chút nào.
Ta chẳng buồn chấp Triệu Cảnh Thành, rảo bước tới viện bên cạnh tìm Tạ Dung.
Triệu Cảnh Thành như miếng cao dán chó, bám riết theo không buông.
Bạn thấy sao?