5.
Tôi ngẩng đầu lên, bình tĩnh . Hình như đây là lần đầu tiên trong hôm nay tôi thật sự nghiêm túc như .
Ở thế giới xa lạ này, tôi trở thành trẻ mồ côi từ năm ba tuổi.
Nhà họ Cố nhận nuôi tôi. Tôi coi họ như người thân của mình, hết lòng quý và kính trọng.
Khi mới bắt đầu biết , tôi đã phải lòng Cố Đình Quân, sau đó chúng tôi đã đính hôn.
Rồi sau đó, tôi ta đón mẹ con Tô Vận về, sống chung dưới một mái nhà.
Tôi thiên vị họ và che chở họ, xem tôi như một thứ phiền toái.
Tôi đã khóc, đã loạn, đã tan vỡ, đã tổn thương. Thậm chí đã nghĩ đến cái ch/et.
Nhưng chưa bao giờ tôi có ý định hạ.i Tô Vận và con ấy.
Tuy nhiên, ngoài mẹ nuôi ra, không ai tin tôi.
Chỉ tiếc là, lúc tôi bị đưa đi, mẹ nuôi đã bệnh nặng, lúc tỉnh lúc mê, bà không thể bảo vệ tôi nữa.
“Cố tiên sinh.”
“Anh yên tâm, em sẽ không ngang bướng nữa.”
“Em sẽ thay đổi.”
Có lẽ sự ngoan ngoãn của tôi khiến hài lòng, hoặc có lẽ là, thấy cảnh hiện giờ của tôi, có chút thương .
Ánh mắt lạnh nhạt và giận dữ của Cố Đình Quân dường như giảm đi đôi chút. Anh thậm chí còn đưa tay ra, vén một lọn tóc rối bên tai tôi.
“Triều Nhan.”
“Nếu em sớm như thế này, sao phải chịu khổ ba năm qua.”
“Đợi về Bắc Kinh rồi, em hãy sống hòa thuận với Tô Vận.”
“Hãy xem ấy như chị , giống như .”
Tôi , chỉ khẽ nhạt.
Chị ? Thật nực .
“Vâng.”
Cố Đình Quân xoa đầu tôi.
“Khi về nhà hãy chỉnh đốn lại, đừng để mẹ thấy em trong bộ dạng này.”
“Vâng.”
Tôi khẽ cúi thấp đầu, dịu dàng và ngoan ngoãn.
Nhưng Cố Đình Quân dường như nhíu mày tay mình.
Anh vừa chạm vào mặt tôi. Gương mặt tôi bị gió khô ráp, vào mùa đông còn bị nứt nẻ.
Trước kia tôi thích vẻ ngoài của mình đến mức nào. Điều đó ta biết rõ nhất.
6.
Phòng ngủ của tôi đã bị Tô Vân chiếm dụng. Còn phòng đàn của tôi trở thành phòng học của con trai Tô Vận.
Toàn bộ tầng hai, ban đầu chỉ có tôi và Cố Đình Quân. Giờ đây trở thành nơi ở của ba người họ., hệt như một gia đình ba người .
Tô Vận kéo tay áo tôi, ra khuôn mặt đầy vẻ áy náy:
“Triều Nhan, chị sẽ bảo người giúp việc dọn phòng cho em ngay, đừng giận nhé.”
“Em ở phòng khách cũng .”
Tôi rút tay ra, muốn đi tắm và thay quần áo sạch sẽ trước khi vào thăm mẹ nuôi.
Nhưng Tô Vận lại nắm lấy tay tôi: “Triều Nhan, em giận rồi sao?”
“Em yên tâm, chị sẽ không tranh giành với em đâu.”
“Chị sẽ bảo Tiểu Thư dọn đồ của nó ra ngoài…”
“Sao con phải dọn ra ngoài?”
“Chú Cố đã đây là nhà của con, con muốn ở đâu thì ở đấy!”
Con trai của Tô Vận, Tiểu Thư, chạy xuống cầu thang, vừa khóc vừa hét.
Tô Vận vội chạy tới dỗ dành nó. Nhưng Tiểu Thư đột nhiên cầm lấy một cái cốc rồi ném thẳng về phía mặt tôi.
Tô Vận định ngăn lại, không kịp. Cốc không trúng mặt tôi mà đ.ập mạnh vào đầu gối tôi.
Tô Vận tôi, khẽ cắn môi, cuối cùng giơ tay đánh Tiểu Thư một cái.
“Sao con lại hư thế này?”
“Chú Cố chỉ khách sáo thôi, con lại tưởng thật sao?”
“Đây không phải nhà của con, đây là nhà của dì Triều Nhan! Con không có nhà! Con biết chưa?”
Vừa , nước mắt Tô Vận bắt đầu rơi như mưa.
Khi Cố Đình Quân bước vào, thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
“Chú Cố, sẽ đuổi mẹ con cháu đi sao?”
“Ai , Cố sẽ không bao giờ đuổi hai người đi.”
Cố Đình Quân cúi xuống bế cậu bé lên dỗ dành.
“Vậy tại sao ấy vừa về đã bắt mẹ con cháu dọn phòng?”
“Chú Cố, cháu không muốn ở phòng của người giúp việc đâu…”
7.
Sắc mặt Cố Đình Quân trở nên tối sầm: “Triều Nhan, sao em vẫn không chịu thay đổi.”
“Vừa mới về đã lo.ạn cả nhà.”
“Họ mẹ góa con côi đáng thương như , em có thể nào lòng trắc ẩn chút không?”
“Đình Quân… đừng như , đây vốn dĩ là nhà của và Triều Nhan.”
“Em và Tiểu Thư chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, đáng lẽ nên biết thân phận mình.”
Tô Vận cúi đầu rơi lệ, dáng người ta vốn đã mảnh mai, lúc này trông lại càng đáng thương hơn, như nhành liễu yếu đuối trong gió.
Mặt Cố Đình Quân càng lúc càng xanh lại: “Phòng không cần đổi, hai mẹ con cứ tiếp tục ở đó.”
“Trong nhà nhiều phòng trống như , chẳng lẽ không đủ cho em ở?”
Cố Đình Quân tôi đầy vẻ không hài lòng: “Có gì không bất mãn thì đến tìm .”
“Nếu muốn khóc muốn lo.ạn, muốn tay chân với hai mẹ con họ.”
“Triều Nhan, em biết rồi đấy, sẽ không tha cho em.”
Tôi về phía Tô Vận, ta nghẹn ngào vài tiếng rồi né tránh ánh mắt của tôi.
Tôi lại Tiểu Thư, ánh mắt thằng bé ngập trong nước mắt dường như vẫn mang vẻ đắc ý.
Cuối cùng, tôi sang Cố Đình Quân.
Anh có vẻ đang chờ đợi tôi nổi giận như trước, ghen tuông và dễ bùng nổ.
Nhưng tôi lại bình thản như mặt hồ tĩnh lặng, thậm chí còn khẽ nhạt.
“Được thôi, không đổi.”
“Em ở đâu cũng .”
“Phòng người hầu cũng không sao.”
Nói xong, tôi cầm chiếc túi vải cũ dưới chân lên và đi lên lầu.
Dù sao cũng chỉ mười ngày nữa thôi, cố chịu đựng là .
Phòng người hầu dù sao cũng tốt hơn căn nhà ngói lụp xụp, dột nát ở trong làng.
Tôi không đòi hỏi.
8.
Sau khi tắm xong và thay quần áo, tôi xuống lầu. Tôi chuẩn bị đi bệnh viện gặp phu nhân Cố ngay lập tức.
Đi qua khu vườn mới tới gara. Lúc này, ánh chiều tà đang buông xuống, Cố Đình Quân đang chơi bóng với mẹ con Tô Vận.
Lúc đầu chỉ đứng 1 bên quan sát. Nhưng vừa lúc tôi bước ra, Cố Đình Quân đột nhiên tiến đến sau lưng Tô Vận, nắm lấy cổ tay ta.
“Em cầm vợt không đúng cách rồi.”
Từ góc của tôi, trông như đang ôm từ phía sau.
Gò má Tô Vận ửng hồng, liếc tôi với ánh mắt đầy khiêu khích. Cô ta hơi ngả người về sau, dựa sát vào hơn: “Đình Quân, em có phải là hơi vụng về không?”
“Không sao, sẽ dạy em.”
Tiểu Thư đột nhiên vỗ tay reo lên: “Chú Cố và mẹ giống như một cặp đôi !”
“Tiểu Thư, đừng linh tinh.” Tô Vận vội trách nhẹ.
Tôi thẳng bước đi qua khu vườn, bước nhanh về phía chiếc xe đậu gần đó.
Khi đến bên xe, tôi chợt nhớ ra điều gì đó. Quay lại về phía khu vườn. Trong bồn hoa, cây phù dung mà mẹ nuôi thích vẫn chưa tàn.
Tôi quay người lại, định hái một bông để mang tới bệnh viện cho bà xem.
Nhưng vừa mới đi hai bước.
Tô Vận bỗng kéo Tiểu Thư lại, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi trốn sau lưng Cố Đình Quân.
Cố Đình Quân lập tức bảo vệ hai mẹ con.
“Triều Nhan, em lại định gì?”
“Anh cảnh cáo em…”
Tôi không ba người họ lấy một lần, chỉ nhanh chóng bước đến bên bồn hoa, hái hai bông đẹp nhất rồi quay lưng rời đi.
Vì tôi không thấy Tô Vận cắn môi theo bóng lưng của tôi, ánh mắt đầy suy tư.
Còn Cố Đình Quân, cau mày chằm chằm về hướng tôi rời đi.
Mãi một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, dù Tô Vận đã gọi mấy lần, cũng như không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.
9.
Ba năm trôi qua, sức khỏe của Cố phu nhân đã ngày càng yếu đi. Tôi chờ rất lâu trong bệnh viện, cuối cùng bà mới tỉnh lại trong chốc lát.
Người chăm sóc và hộ lý rằng bà đã không còn nhận ra mọi người rõ ràng nữa.
Nhưng khi tôi cầm bông hoa phù dung đứng bên giường, bà lại nhận ra tôi ngay lập tức.
“Triều Nhan đến rồi à.”
Nước mắt tôi lập tức trào ra: “Con xin lỗi mẹ, đã lâu rồi con mới tới thăm mẹ.”
Phu nhân Cố vuốt mặt tôi, ánh mắt đầy xót xa: “Gầy đi rồi, gầy quá rồi.”
“Vậy thì không cần suốt ngày nghĩ đến chuyện giảm cân nữa.”
“Nhưng vẫn phải mập thêm một chút.”
Bà yếu ớt , tôi rồi lại bông hoa, sau đó nhắm mắt lại.
Bà lúc tỉnh lúc mê, bệnh đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Tôi đặt bông hoa phù dung ở đầu giường bà, nhẹ nhàng thì thầm bên tai bà: “Mẹ ơi, mẹ sẽ khỏe lại.”
Khi đó, mẹ hãy ly hôn, rời khỏi nhà họ Cố. Hãy sống một cuộc đời tự do như mẹ mong muốn.
Phu nhân Cố bệnh nặng lâu năm là do u.ất ức tích tụ trong lòng lâu ngày. Nguyên nhân là vì chồng bà ngoại thường xuyên, lại còn có gia đình bên ngoài.
Thậm chí có thời điểm quá đáng nhất, ông ta còn đưa người phụ nữ và con riêng về sống trong căn nhà cổ của nhà họ Cố.
Phu nhân Cố giận đến phát bệnh nặng, sau đó ông ta chịu không nổi những lời chỉ trích từ dư luận nên mới đưa họ đi.
Trước khi rời khỏi thế giới này, tâm nguyện cuối cùng chưa hoàn thành của tôi chính là bà. Ba năm qua, tôi nuốt hết mọi cay đắng, luôn chịu đựng đau khổ, không buông xuôi, cũng không tìm cách trốn về Bắc Kinh.
Một là để tích đủ điểm số, quay về thế giới cũ, về bên những người thân đang mong đợi tôi trở về. Hai là để kiếm nhiều điểm hơn, để có thể đổi cho mẹ nuôi tôi một cơ thể khỏe mạnh.
Và giờ đây, tôi đã cả hai.
Bạn thấy sao?