Ai đó hỏi:
“Cô Ngọc là ai?”
Cô bé giơ điện thoại, giải thích:
“Stylist nổi tiếng em thích nhất mỗi lần xong tạo hình cho ai cũng sẽ đăng ảnh lên mạng. Cả Ảnh hậu hay diva cũng không ngoại lệ. Duy nhất chỉ có Ngọc, là không bao giờ cho đăng ảnh mặt.”
“Mỗi lần ấy trang điểm cho Ngọc xong, chỉ dám chụp nửa người rồi úp mấy tấm đó lên mạng xã hội.”
“Mà ảnh nào cũng có điểm chung: phần eo váy đều có một con bướm thêu sống như thật.”
“Theo lời stylist, đó là con bướm Ngọc tự thêu lên. Là dấu hiệu nhận dạng riêng của ấy.”
Sảnh tiệc bỗng chốc lặng như tờ.
Một lúc lâu sau, Lâm Oản Oản như phát điên, lao đến giật điện thoại khỏi tay bé, gào lên:
“Không thể nào! Không thể nào! Cô ta chỉ là một đứa nhà quê thôi mà! Làm sao có thể là Ngọc chứ?!”
Có người cũng hùa theo:
“Đúng đó! Nghe bảo hồi bé ta bị lạc, rồi dân quê nuôi lớn còn gì. Làm gì có ai ở nông thôn mà lắm tiền như ?”
Tôi nhếch môi, tốt bụng nhắc nhở họ:
“Không biết mọi người có từng nghe qua cái tên Làng giàu nhất Trung Quốc – Làng Liệt Đức chưa?”
09
Có vài người vẫn chưa hiểu ba chữ “Làng Liệt Đức” có ý nghĩa thế nào, đã có người trố mắt kinh ngạc.
Thậm chí có người lập tức lục lại đoạn video cổ từng lan truyền về ngôi làng tôi sống.
Từng bó tiền mặt xếp thành từng chồng như núi nhỏ, dân làng ai nấy đều rạng rỡ, lần lượt đến nhận “ngọn núi” của riêng mình.
“Cái này… chẳng phải là Lâm Oản Oản phiên bản thu nhỏ sao?”
Cả đám người xúm lại quanh chiếc điện thoại, cố tìm trong gương mặt non nớt của đang dìu một cụ già kia một chút nét tương đồng với tôi.
Trong video, trưởng làng đang gọi to:
“Triêu Dương, mau dìu ông nội con lên đối chiếu đi nào!”
Không sai, người trong video chính là tôi – Từ Triêu Dương.
Ông nội nhặt tôi khi tôi còn rất nhỏ, đã một câu mà tôi nhớ cả đời:
“Hy vọng cháu ông như ánh mặt trời buổi sớm, một đời tái sinh rực rỡ, tương lai chỉ toàn ánh sáng.”
Đến nước này, ba mẹ Lâm cũng không thể phủ nhận nữa.
Bởi khi đó tôi mới thất lạc chưa đến hai năm, gương mặt gần như giống hệt hiện tại, chỉ cần liếc là nhận ra.
Mặt Lâm Oản Oản trắng bệch, tay ôm miệng, khó mà tin nổi —
Một đứa mà ta luôn coi thường là “con nhà quê”, hóa ra lại còn giàu có hơn cả cái “thiên đường Lâm gia” mà ta luôn hãnh diện.
Căn bản không phải là cái người quê mùa không biết lễ nghĩa, không học vấn, không tài cán mà ta từng rêu rao.
Mà là một thiên kim tiểu thư học hành tử tế, cầm kỳ thi họa đầy đủ, cao quý đúng nghĩa!
Cô ta vội vàng liếc mắt cầu cứu sang Lâm Hạo, hắn liền nổi điên, chen đám đông lao đến, giật lấy điện thoại, đập thẳng xuống đất thành trăm mảnh.
Khung cảnh lặng ngắt như tờ.
“Thì sao chứ? Cho dù là ta thì sao? Cô ta vẫn lớn lên ở quê thôi mà! Dù có tiền cũng chỉ là lũ nhà giàu mới nổi, chẳng có khí chất hay nền nếp gì cả!”
Lâm Hạo dịu dàng quay sang Lâm Oản Oản:
“Sao có thể so với một ngón tay của em ?”
Mẹ Lâm lúc này giả vờ dịu dàng :
“Đằng nào nhà nuôi dưỡng con cũng giàu có như , chắc con cũng chẳng màng mấy thứ tài sản ở nhà họ Lâm. Hay là… con phối hợp với nhà mình mở két bảo hiểm, để ba con sớm thừa kế công ty nhé?”
Ba Lâm cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng đó! Gần đây ba đang trúng một thương vụ lớn, thời gian không đợi ai đâu!”
Nói rồi ông ta còn ra vẻ hào phóng:
“Với lại, con có tiền dư dả thì cũng nên đầu tư vào dự án này đi. Đừng ba không nghĩ đến con!”
Tôi thật sự buồn đến bật thành tiếng — đây chính là cha mẹ ruột của tôi đấy.
Không chút thân, trong mắt chỉ có tính toán lợi ích.
Thậm chí còn muốn xài tiền tôi để khiêng kiệu cho họ?
Tôi nhạt:
“Trên trán tôi có viết hai chữ ‘ngốc nghếch’ không ?”
Ba Lâm mặt tối sầm, giơ tay chỉ tôi định chửi, Lâm Oản Oản đã vội vàng nhào đến ôm tay ông, nhẹ nhàng vỗ ngực ông:
“Ba à, chị không hiểu chuyện, ba đừng giận chị ấy.”
Rồi ta quay sang tôi, giọng ấm ức như sắp khóc:
“Chị à, tim ba không khỏe, chị đừng ba giận nữa… Ba cũng chỉ vì nghĩ cho chị thôi mà…”
Mẹ Lâm cũng hùa theo:
“Đừng phí lời với cái thứ vô ơn đó nữa. Giờ quan trọng là mở két bảo hiểm trước đi đã!”
Ba Lâm hừ lạnh một tiếng, nén giận, phất tay ra hiệu cho trợ lý mang két sắt lên.
Cuối cùng, cũng tới khoảnh khắc mà cả bữa tiệc hôm nay nhắm đến.
10
Tôi cái két bảo hiểm một cái rồi hỏi thẳng ba Lâm:
“Ông chắc chắn trong đó là tên ông à?”
Mặt ông ta đen như đáy nồi, đảo mắt đám người bắt đầu xôn xao quanh mình, lạnh lùng đáp:
“Nếu không phải tên tôi – đứa con trai ruột duy nhất – thì lẽ nào ba tôi lại đem quyền thừa kế cho người ngoài à?”
Đám người xung quanh từng mơ mộng chia phần bắt đầu cụp đuôi rút về.
Tôi khẽ:
“Vậy ông nghĩ sao nếu ông nội cầu mở két bằng DNA của tôi, chẳng lẽ bên trong không có tên tôi à?”
Lâm Hạo đập bàn rầm một cái:
“Lâm Oản Oản, đừng có mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mày! Mày đã có cả đống tiền rồi, còn muốn thò tay vào chỗ của nhà họ Lâm à? Đừng quên, đàn ông nhà họ Lâm chưa chết hết đâu đấy!”
“Ôi trời, thời đại nào rồi còn cái kiểu trọng nam khinh nữ? Anh tưởng mình đang sống ở triều Thanh đấy à, còn để tóc đuôi sam không?”
Lâm Oản Oản lúc này chết dí mắt vào cái két, cắn môi, rồi hằn học khích tôi:
“Đừng lắm lời nữa. Chẳng phải chị đang không dám mở két ra cho mọi người xem rõ tờ di chúc trong đó là gì sao?”
“Chị hận lắm đúng không? Hận những năm qua phải sống lưu lạc bên ngoài, không có bố mẹ, không có trai thương.”
“Nhưng chị có biết bố mẹ và chị đã tìm chị khổ sở đến nhường nào không? Chị đi lạc rồi lại may mắn có cuộc sống giàu sang, sao còn trách họ? Sao còn nhẫn tâm dùng chuyện này để trả thù?”
Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh lên tôi với vẻ chỉ trích, như thể tôi thật sự là kẻ bạc vô ơn.
Nhưng rõ ràng — người bị tổn thương nhiều nhất là tôi.
“Chỉ vì tôi đi lạc không khổ sở, nên tôi phải tha thứ cho họ — những người không tròn bổn phận cha mẹ, lại còn phải biết ơn sao?”
“Buồn nôn nhất là gì biết không? Chính họ tìm em thay tôi, nâng niu như báu vật, còn tôi – con ruột – thì vứt bỏ như rác rưởi.”
“Họ chưa từng xem tôi là con, tôi dựa vào đâu mà phải xem họ là cha mẹ?”
Tôi đưa mắt từ đầu tới chân Lâm Oản Oản, ánh mắt đầy chán ghét:
“Rõ ràng em thua tôi mọi mặt, mà vẫn có người mù mắt đến mức đem đá cuội đi thay kim cương.”
10
Lâm Oản Oản bị tôi chửi cho mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nhưng ta vẫn ấm ức cắn môi, cố tỏ ra rộng lượng:
“Cho dù chị có oán trách em vì đã cướp đi thương của chị, em vẫn mong chị đừng trút giận lên ba mẹ và trai. Chỉ cần chị đồng ý mở két, em sẽ rời khỏi nhà họ Lâm!”
Lâm Hạo là người đầu tiên không đồng ý, lập tức ôm chầm lấy ta trước mặt bao người:
“Rời đi gì chứ? Em mới là tiểu thư thật sự của nhà họ Lâm!”
“Còn người nào đó, người ở đây rồi thì dù không muốn cũng phải mở két cho tôi!”
Lời vừa dứt, sau lưng tôi liền xuất hiện ba gã đàn ông cao to mặc vest đen, áp sát một cách đầy uy hiếp.
Cầm đầu lạnh giọng ra lệnh:
“Lâm tiểu thư, mời nhỏ một giọt máu vào đây. Đừng để chúng tôi phải tay!”
Tôi nhoẻn miệng , đồng thời cũng nhẹ nhàng vỗ tay một cái.
Ngay sau đó, từ ngoài cửa đại sảnh, ba mươi vệ sĩ huấn luyện nghiêm ngặt ào ào tiến vào, ngay lập tức khống chế toàn bộ hội trường.
Ba Lâm hoảng hốt hét lên:
“Lâm Oản Oản, mày định gì hả?”
Tôi bình thản phất tay:
“Tôi tên là Từ Triêu Dương. Từ cái ngày mấy người đón Lâm Oản Oản về nhà, thì cái tên Lâm Oản Oản đó đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi.”
“Còn về những người này…” – tôi liếc đám vệ sĩ, giọng thản nhiên –
“Người giàu ra ngoài, chẳng phải lúc nào cũng cần mang theo vài vệ sĩ sao?”
Nói đoạn, tôi sang ba gã đang bị ép quỳ gối dưới đất, nở một nụ châm chọc:
“Xin lỗi nhé, tôi còn giàu hơn mấy người nhiều lắm.”
Lâm Hạo tức tới nỗi định hất tung cái bàn lên, chưa kịp gì thì đã bị một vệ sĩ tung cú đá vào sau đầu gối, lập tức khuỵu xuống đất.
Mẹ Lâm xót con, gào khóc lao đến định can thiệp, cũng bị chặn lại.
Bà ta trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Không ngờ mày tham lam đến ! Cái gì cũng muốn! Mày muốn cướp luôn cả tập đoàn nhà họ Lâm, không sợ trời đánh à?!”
Tôi từ tốn bước tới trước két bảo hiểm, nhẹ nhàng đặt tay lên như đang nắm lấy bàn tay nhăn nheo, xa xôi của một người mà tôi đã chẳng còn nhớ nổi gương mặt:
“Tôi không sợ đâu. Bởi vì… đây vốn dĩ là của tôi.”
Tôi tin, người đàn ông đã nhất định phải dùng DNA của tôi để mở két này —
giống như ông nội nuôi tôi —
đều là những người thật sự thương tôi.
Bạn thấy sao?