Lương Hạnh thấy Triệu Mịch Thanh thì hơi bất ngờ, lúc trước cả tháng cũng chẳng gặp mấy lần, mà mấy hôm nay tần suất gặp lại khá nhiều, còn đưa đi bệnh viện, cảm giác như đang nằm mơ .
Thấy hỏi , Lương Hạnh cũng không trả lời, quay đầu sang một bên.
Triệu Mịch Thanh thở dài, kéo ghế dựa ngồi xuống, mở bát cháo nóng ra, ra lệnh: “Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi phải cai thuốc lá, có nghe chưa?”
Lương Hạnh khẩy, với vẻ cực kỳ tức giận: “Ha! Anh tưởng mình là ai chứ?”
“Lương Hạnh, không còn nhỏ nữa, đừng có giở thói con nít ra.” Triệu Mịch Thanh lạnh nhạt , thổi nguội cháo rồi đút cho : “Tôi bảo bọn họ bỏ thêm đường mà thích ăn vào rồi, ăn chút đi.”
“Đem đi chỗ khác đi, không ăn!” Lương Hạnh xoay người đi, giọng điệu không vui.
Anh dường như rất chu đáo, còn nhớ rõ sở thích ăn uống của , sao cuộc sống hôn nhân của hai người lại nhạt nhẽo như thế chứ?
Hơn nữa không nhỏ, cũng không có giở thói con nít!
Thấy cứng đầu như thế, Triệu Mịch Thanh nhíu mày lại, cúi đầu ăn cháo, lại ôm lấy đầu hôn xuống, ép há miệng ra, mớm cháo nóng sang cho .
“Ưm!” Lương Hạnh dùng sức mạnh vào ngực tỏ ý phản kháng, Triệu Mịch Thanh lập tức lấn người lên, hai chân đè chặt lại, lại bắt đầu hôn sâu lần nữa Lương Hạnh sắp không thở nổi.
Cứ mớm vài lần như thế, chén cháo cũng sắp hết, người trong lòng cũng yên tĩnh lại, trừng to mắt hung dữ , giống như là phạm vào lỗi lầm không thể tha thứ gì .
Triệu Mịch Thanh đưa ngón tay vuốt ve đôi môi căng mềm của .
Màu hồng nhạt, mềm mại, chỉ cần hôn đã có cảm giác, mà nơi này là bệnh viện, có muốn đến cỡ nào cũng phải nhịn, hơn nữa cũng đang không khỏe.
Triệu Mịch Thanh chống hai tay hai bên người , giống như đang ôm vào lòng , giọng lạnh lùng: “Lương Hạnh, nếu lại để tôi phát hiện ra hút thuốc lần nữa, tôi có rất nhiều cách để trị đấy.”
“Ai… ai cần lo chứ!” Lương Hạnh thấy xụ mặt xuống thì có hơi sợ hãi, càng không dám vào hai mắt , chỉ đành xoay người sang một bên, kéo chăn trùm kín người, trong lòng cũng rất thấp thỏm.
Cô thấy khó chịu, chắc là sẽ ở lại đây nhỉ?
Chỉ cần ở lại chăm sóc , thái độ tốt một chút, nhất định sẽ không phản kháng , hứa...
Chỉ là Lương Hạnh mơ quá đẹp rồi, còn chưa đến một phút đồng hồ, có tiếng thu dọn túi nilong vang lên, nghe thấy Triệu Mịch Thanh : “Tôi có việc cần phải xử lý, nghỉ ngơi trước đi, sáng mai nếu rảnh tôi sẽ đến đón .”
Trong lòng cảm thấy hụt hẫng, Lương Hạnh quấn chăn chặt hơn.
Trong lòng , còn không bằng công việc!
Thấy Lương Hạnh không gì, Triệu Mịch Thanh ra đến thì cửa bỗng dừng lại, hỏi: “Cô, có cần tôi giúp gì nữa không?”
“Không! Không!” Lương Hạnh biết đang chỉ chuyện ba của , vừa nghe đến chữ giúp, trong lòng lại buồn bực khó hiểu: “Nếu có chuyện tự tôi sẽ giải quyết, đi đi!”
Đúng là hệt như con nít... Triệu Mịch Thanh khẽ thở dài.
Anh không thích cuộc hôn nhân này, ít ra vẫn là vợ trên danh nghĩa của , đã kết hôn lâu rồi, vẫn luôn rất ngoan, chưa từng phiền , cũng không thể hoàn toàn bỏ lơ .
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Triệu Mịch Thanh suy nghĩ rồi lấy di ra, gọi một cuộc điện thoại: “Cậu giúp tôi liên lạc với ông Hướng, hỏi xem khi nào ông ta rảnh, tôi muốn đến thăm hỏi.”
Sáng hôm sau thức dậy, Lương Hạnh ở lại bệnh viện chờ đến tận mười một giờ, mà vẫn không thấy Triệu Mịch Thanh dến.
Anh lừa !!
Bạn thấy sao?