Cô nghĩ về cuộc hôn nhân với Triệu Mịch Thanh, dù kết hôn đã ba năm, mối quan hệ của hai người cũng không có gì cải thiện, giống như người xa lạ bị một trang giấy và một hợp đồng buộc ở chung một mái nhà mà thôi.
Sao có thể ở cùng với Triệu Mịch Thanh, người đàn ông lạnh lùng, lý trí mọi chuyện tận ba năm nhỉ?
Đúng lúc này, bụng dưới Lương Hạnh bỗng nhiên quặt thắt từng đợt, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống. Hướng Hoành Thừa vội vàng đỡ lấy, thấy sắc mặt trắng bệch thì lo lắng hỏi: "Em cảm thấy không khỏe sao, hay là đưa em đi bệnh viện?"
"Em không sao." Lương Hạnh xua xua tay, tránh tay đứng lên, mặt mũi nhăn nhó: “Thật ra em rất hâm mộ , sống với nhau không hạnh phúc, ly hôn lập tức ly hôn."
"Em và Triệu Mịch Thanh..." Dù mấy năm không về Hướng Hoành Thừa vẫn thường liên hệ với ba Lương, biết Lương Hạnh đã kết hôn với Triệu Mịch Thanh, nghe gia cảnh đối phương cũng không có gì đặc biệt: "Anh ta khó dễ em sao?"
Lương Hạnh lắc đầu. Nếu Triệu Mịch Thanh chuyện với , cả ngày châm chọc một chút thì đã tốt lần nào cũng lãnh đạm, một tuần mới về một lần, "nhà" với mà dường như không tồn tại.
Lương Hạnh định gì đó, khi ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy một đoàn người đi tới. Mấy người đàn ông đều mặc âu phục giày da lịch sự, hình như đều là những người xuất sắc trong giới thương nghiệp. Người đàn ông đi đầu tiên mặc một bộ âu phục màu xám đậm, mái tóc đen ngắn chải vuốt ngược về phía sau, khí chất nổi bật khiến người ta vừa đã không thể ngó lơ.
Lương Hạnh thấy bên cạnh có một mặc bộ váy cùng tông màu xám với , dáng vẻ yểu điệu, màu kén da ta mặc lên lại cực kỳ tôn làn da trắng nõn mịn màng, môi nở nụ nhẹ nhàng.
Lương Hạnh đứng sững ở đó, có cảm giác người phụ nữ bên cạnh Triệu Mịch Thanh chính là người phụ nữ đã nghe điện thoại của lần trước, chắc chắn là ấy. Triệu Mịch Thanh từ phía đối diện đi tới cũng thấy Lương Hạnh.
Thấy đứng cùng một người đàn ông, ấn đường khẽ nhăn lại, định gì đó thì người phụ nữ bên cạnh đã vặn mở cửa phòng ra, dịu dàng : "Tổng giám đốc Thiệu, mời vào trong."
Lương Hạnh nghĩ thầm, quả nhiên đúng là người phụ nữ lần trước đã nghe điện thoại của , nghe giọng ở ngoài còn hay hơn trong điện thoại.
Nhìn Triệu Mịch Thanh dẫn đám người lướt qua mình, không một câu, Lương Hạnh vặn xoắn vạt áo. Cô cũng muốn tiêu sái bước đi không ngờ bụng dưới co rút mạnh đau đớn, cả người ngã khuỵu xuống.
"Hạnh?"
Triệu Mịch Thanh vừa bước vào phòng, đã nghe thấy Hướng Hoành Thừa nóng vội kêu lên, ra bên ngoài xem xét mới phát hiện Lương Hạnh ngã xuống thảm trải nền, mặt mũi tái nhợt, đẩy người bên cạnh ra, sải bước đi đến.
"Buông ra." Gạt Hướng Hoành Thừa ra, Triệu Mịch Thanh ôm lên, sầm mặt đi ra khỏi khách sạn.
Hướng Hoành Thừa cũng có thể đoán là ai, nên không đuổi theo, ánh mắt khẽ lóe lên.
Triệu Mịch Thanh ôm người vội vàng đến bệnh viện cấp cứu. Trong lúc chờ đợi, gọi điện cho Phó Tuyết Thảo, bảo ta hủy buổi đàm phán tối nay.
Anh ở bên ngoài đợi gần mười phút thì cửa phòng bệnh mở ra. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trực tiếp hỏi Triệu Mịch Thanh: "Anh là chồng ấy sao?"
Triệu Mịch Thanh gật đầu: "Đúng ."
"Hãy quan tâm bà xã cho tốt, đừng để ấy uống rượu hút thuốc nữa."
Bác sĩ trách cứ: "Cô ấy thể chất tính hàn, nếu lại việc, nghỉ ngơi không điều độ, không chăm sóc cơ thể cho tốt thì tương lai sinh con hay không là cả một vấn đề đấy. Tôi kê cho ấy đơn thuốc, nhớ để ấy uống đúng giờ."
"Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi rồi, trong đầu Triệu Mịch Thanh vẫn văng vẳng câu vừa nãy, day day ấn đường. Bởi vì bị người nhà ép buộc nên không thể không kết hôn với Lương Hạnh, nên tất nhiên rất chán ghét cuộc hôn nhân này. Vì khi kết hôn đã cầu ký hợp đồng, tách bạch chuyện hai bên, chỉ hi vọng khi ly hôn không có gì dây dưa.
Nhưng thấy bản thân Lương Hạnh sống không tốt như , một thân bệnh tật, cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nói cho cùng, dù sao cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, nên thế nào thì cũng phải chăm sóc một chút.
Triệu Mịch Thanh đi xuống siêu thị tầng dưới bệnh viện mua một phần cháo nóng. Khi đi vào phòng bệnh, đúng lúc Lương Hạnh tỉnh lại, dường như đang cố gắng muốn ngồi dậy.
"Làm cái gì thế." Triệu Mịch Thanh đặt cháo lên bàn, thuận tay cầm cái gối kê vào phía sau lưng cho , để dựa vào cho thoải mái: "Sao bảo chỉ hút thuốc chơi chơi thôi mà thành nghiện rồi?"
Anh vẫn chưa đi sao?
Bạn thấy sao?