Rất lâu sau đó Lương Hạnh mới đứng dậy, vẻ mặt bình thản đi vào bếp rửa bát sạch sẽ sau đó cho vào tủ khử trùng, thay quần áo, bước ra ngoài gara lấy xe, lái xe nửa tiếng đến công ty.
Các nhân viên trông thấy liền tới tấp chào hỏi: “Chào buổi sáng giám đốc Lương.”
“Chào buổi sáng.” Lương Hạnh mỉm , gật đầu đáp lại, bước vào phòng việc, cởi áo khoác rồi hỏi trợ lý: “Tổng giám đốc Quý đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đang ở trong văn phòng.”
Lương Hạnh đi đến phòng Tổng giám đốc, gõ cửa đi vào.
“Giám đốc Lương đến rồi à?” Tổng giám đốc Quý thấy Lương Hạnh bước vào liền lập tức bỏ tài liệu trên tay xuống, mời ngồi, rồi còn pha trà cho : “Giám đốc Lương đến đây có việc gì sao?”
“Tôi đến là để hỏi mượn tiền.” Lương Hạnh cũng không giấu diếm gì, giọng điệu có một nửa là thỉnh cầu: “Tổng giám đốc Quý, tôi đã ở công ty ba năm, tính tôi ông cũng biết, tôi hy vọng ông có thể cho tôi vay 6 tỷ.”
Tổng giám đốc Quý sững sờ, nét mặt đầy mơ hồ: “Giám đốc Lương, chuyện công ty không phải tôi quyết là , hơn nữa với khoản tiền lớn như thế, cho dù tôi đồng ý thì những thành viên hội đồng quản trị khác cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Tôi biết, tôi vay riêng ông thôi có không?” Lương Hạnh : “Ông yên tâm, nhiều nhất là nửa năm sau, tôi nhất định sẽ trả lại ông số tiền này, thậm chí còn trả thêm lãi 5% nữa!”
“Giám đốc Lương, tôi chịu thôi, tiền của tôi là do vợ tôi quản, hơn nữa, con người vợ tôi thế nào cũng biết, bà ấy mà biết tôi cho người khác mượn tiền thì đừng hòng về nhà nữa.”
Tổng giám đốc Quý dường như nhớ ra điều gì đó, ông hỏi Lương Hạnh: “Ấy, tôi nhớ chồng bên đầu tư mà? 6 tỷ đối với ta chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi, sao không với ta?”
“Anh ấy à, chỉ đầu tư nhỏ lẻ thôi, chẳng có bao nhiêu đâu.” Khi Lương Hạnh câu này, trong tim lại thấy thật chua chát.
Kết hôn đã ba năm, ngoại trừ việc biết Triệu Mịch Thanh là nhà đầu tư ra, về việc công ty ở đâu, mỗi tháng kiếm bao nhiêu, đều không biết, hơn nữa bọn họ đã từng thỏa thuận trong hợp đồng, tiền của là của .
“Giám đốc Lương, thực sự không phải là tôi không muốn giúp, tôi cũng bất lực mà thôi.” Tổng giám đốc Quý rót cho Lương Hạnh một chén trà: “Để tôi xem, bảo bên tài vụ tháng sau tăng lượng lên cho , dù gì thời gian này đã rất vất vả rồi.”
Lương Hạnh biết có tiếp tục cũng chẳng có nghĩa lý gì, liền đứng dậy rời đi: “Vậy thật ngại quá Tổng giám đốc Quý, phiền ông lâu quá rồi, cảm ơn ông.”
“Không sao, tôi cũng không giúp gì mà, hay thử đi vay ngân hàng xem sao.”
“Cảm ơn ông.”
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, Lương Hạnh cảm thấy có chút bực bội, vào nhà vệ sinh, thấy không có ai liền bước vào trong phòng nhỏ, rút bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi xách ra, châm một điếu.
Cô không nghiện thuốc, thuốc lá chỉ là hút cho vui thôi, từ khi kết hôn với Triệu Mịch Thanh, biết ghét mùi thuốc thì cũng không còn đến nữa, gần đây mới hút lại, mà thành nghiện luôn.
Lương Hạnh ngồi trên bồn cầu hút thuốc, sắc mặt dường như đông cứng lại.
Từ nhỏ đến lớn, luôn tự hào vì ba mình thẩm phán, lúc thi đại học cũng từng nghĩ sẽ đăng ký vào ngành tư pháp, lại không có hứng thú lắm, cuối cùng chọn theo học tài chính.
Thực ra từ rất lâu trước đây đã cảm thấy nhà mình quá “sung túc”, của hồi môn của khi kết hôn đủ hậu hĩnh, hơn nữa cả nhà lại vừa chuyển vào một căn biệt thự ba tầng, luôn nghĩ ba mình kiếm khá nhiều tiền, nên cũng không phải suy nghĩ gì nhiều.
Cho đến một tháng trước, ba không về nhà, sau khi xem tin tức thời sự đưa tin ba mình tham ô một khoản tiền lớn, Lương Hạnh mới biết ba bị bắt rồi.
Mẹ khóc đến mờ cả hai mắt, tóc trên đầu sắp bạc trắng cả rồi.
Lương Hạnh có đủ bình tĩnh vừa viên mẹ vừa liên hệ với luật sư, nghĩ cách đền bù số tiền tham ô từng chút một.
Mấy căn nhà của gia đình đều bán đi cả rồi, kể cả nhà và xe định của hồi môn cho , còn mặt dày chuyển đến nhà của Triệu Mịch Thanh ở, vẫn còn thiếu 6 tỷ nữa, mấy người họ hàng sợ gia đình còn không kịp, chứ đừng đến việc cho mượn tiền.
Nửa tháng trở lại đây, người nào có thể liên hệ đều thử liên hệ, thế mà một đồng cũng không vay .
Bạn thấy sao?