Lương Hạnh sửng sốt, từ lời của Hướng Hoành Thừa, mới biết , trước đây lúc đi công tác, Xuyến Chi đã tận mắt thấy mẹ mình dẫn người đàn ông khác vào nhà, nên bị kích thích, từ đó không muốn mở miệng chuyện nữa, đây cũng là nguyên do vì sao nhất quyết giành quyền nuôi con.
Biết đầu đuôi câu chuyện rồi, Lương Hạnh càng thấy thương Xuyến Chi hơn.
Đúng lúc khoảng thời gian này, cũng không bận, nên chuyện với Hướng Hoành Thừa xong, đón thẳng Xuyến Chi đến công ty mình, bớt chút thời gian dạy chữ cho bé, rồi buổi tối sẽ tới đón bé về.
Ban đầu Xuyến Chi hơi nhút nhát, sau khi Lương Hạnh khen ngợi nhiều lần, bé đã trở nên dạn dĩ hơn, còn với người khác nữa, chữ viết của bé cũng rất đẹp, còn biết viết từ ‘ba’ nữa, lúc Hướng Hoành Thừa cầm tờ giấy đó lên, cảm đến mức không nên lời.
Lương Hạnh vừa đón Xuyến Chi đến công ty, đồng nghiệp nhắc nhở mới nhận ra rằng, hôm nay phải đi Tấn Thành để bàn chuyện hợp đồng.
Nhưng nửa tiếng trước, Hướng Hoành Thừa đã ra sân bay, đi nước ngoài công tác rồi, Lương Hạnh cũng không biết khi nào mới về, cũng không tiện nhờ đồng nghiệp trông nom Xuyến Chi, nên dẫn bé cùng đi công tác.
Từ Nam Thành bay tới Tấn Thành rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Long Đằng cử người tới đón Lương Hạnh, rồi chở đến thẳng công ty.
“Cô Lương, chuyến bay của tổng giám đốc Triệu chúng tôi bị delay, chưa xác định khi nào sẽ tới đây, nếu chiều nay ấy vẫn chưa về, đành phải phiền ở lại khách sạn một đêm rồi.”
“Không sao.” Lương Hạnh mỉm .
Là người đứng đầu ngành đầu tư, tất nhiên tòa nhà văn phòng phải nằm trong trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng ở Tấn Thành, mấy tòa kiến trúc xung quanh như sống dưới bóng râm tòa nhà Hòa Thái, xám xịt không chút màu sắc.
Trên đường tới đây, người đi đón Lương Hạnh nhận một cuộc gọi, hình như có chuyện gấp nào đó nên giao cho nhân viên lễ tân rồi vội vã rời đi.
Lương Hạnh dắt Xuyến Chi vào trong thang máy.
Đại sảnh có rất nhiều người ra vào, hình như thấy Triệu Mịch Thanh mặc bộ vest đen, lúc nào cũng tạo cho người khác cảm giác rất nghiêm khắc, nét khuôn mặt lại dịu dàng.
Hình như trên ngón tay áp út của có đeo một chiếc nhẫn bạch kim, ánh sáng bên ngoài cửa sổ vô chiếu vào, rồi phản chiếu lại hơi chói mắt, lúc cửa thang máy khép lại, Lương Hạnh vẫn còn ngẩn người như máu toàn thân bị đông cứng lại.
Trước đây khi kết hôn, có chọn một chiếc nhẫn Triệu Mịch Thanh không muốn đeo, còn không thích mấy thứ này, cuối cùng Lương Hạnh hết cách, đành để mua riêng cho mình một chiếc nhẫn kim cương, vẫn luôn đeo nó như bảo bối.
Nhưng giờ Lương Hạnh lại thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út này rất nóng rát, như muốn phỏng da .
Lương Hạnh khẽ hỏi: “Thật ngại quá, cho tôi hỏi tổng giám đốc các tên là Triệu Mịch Thanh à?”
“Cô không biết ư?” Nhân viên lễ tân hơi bất ngờ: “Tôi tưởng lúc tới đây đã điều tra tư liệu về công ty chúng tôi rồi.”
Lương Hạnh im lặng, chính mình qua gương trong thang máy.
Chồng Triệu Mịch Thanh mở một công ty đầu tư, còn là người đứng đầu ngành đầu tư nữa, là một quý ông tỷ phú cũng không có gì khoa trương, trước giờ lại không hề hay biết, chỉ biết tên gì, nhà ở đâu thôi.
Nhân viên lễ tân dẫn Lương Hạnh đến văn phòng tổng giám đốc, còn với : “Tổng giám đốc Triệu vẫn chưa về, có trợ lý Phó ở đây, có thể trò chuyện cùng ấy.”
Sau khi đến văn phòng tổng giám đốc, nhân viên lễ tân mở cửa ra.
Lương Hạnh vừa giẫm giày cao gót đi vào đã thấy một bóng người xinh đẹp ngồi bên bàn việc, đang săm soi chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, trên mặt còn nở nụ rạng rỡ.
Hình như chiếc nhẫn này cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn mà Triệu Mịch Thanh đeo.
Nhân viên lễ tân không ngờ Phó Tuyết Thảo đã tới văn phòng tổng giám đốc nên vội cúi chào: “Trợ lý Phó, không ngờ cũng ở đây, đây là Lương bên công ty Doanh Tín.”
“Tôi từng gặp ấy rồi.” Phó Tuyết Thảo không hề ngạc nhiên khi thấy Lương Hạnh, mà đứng dậy đi tới : “Cô Lương, đã lâu không gặp.”
Lương Hạnh rất bình tĩnh, giơ tay ra bắt tay ta, trên mặt nở nụ nhạt: “Triệu Mịch Thanh tặng à? Rất đẹp đó, rất hợp với tay Phó.
Bạn thấy sao?