12
Vệ phu nhân tiến cung, đề nghị xây dựng nữ học, lập ra nữ quan.
Không ngờ, phi tần của nhà họ Tạ cũng rất đồng , nàng là tỷ muội ruột của Tạ Diễn.
Có tin đồn rằng, người chữa khỏi cho đại công tử nhà họ Tạ chính là một nữ y.
Thiên tử vì muốn phong công chúa hoà thân mà mất đi một phần lòng dân, đúng lúc nhờ việc này mà có thể bù đắp.
Đó là nguyện vọng của Vệ phu nhân hai mươi năm trước. Đáng tiếc lúc ấy, biên giới xảy ra chiến sự, bà không có thời gian bận tâm.
Hai mươi năm sau, thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Thiên tử triệu ta vào cung, ông cùng Hoàng hậu hỏi ta một số vấn đề.
Ta đối đáp rất lưu loát.
Nhưng để đưa ra quyết định như thế, Thiên tử do dự không dứt, không thể lập tức quyết định.
Ngay lúc này, Tạ Quý phi bỗng nhiên vặn hỏi: "Muốn như nam nhân, cũng phải xem ngươi có tài cán hay không!"
"Ngươi có biết cưỡi ngựa không?"
Xung quanh bỗng lặng im một khắc.
Thiên tử chắp tay sau lưng, đánh giá ta.
Ngày xưa, Vệ phu nhân có thể ra chiến trường là vì Vệ Đại tướng quân đột ngột qua đời, bà phải tạm nhận mệnh.
Sau đó càng đánh càng thêm thuận lợi, suốt nhiều năm vẫn không phong tước vị tướng quân danh chính ngôn thuận.
Hiện nay, cả kinh thành hầu như không có tiểu thư nào học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Thế ta lại biết.
Ta vào mắt Tạ Diễn trong đám người.
Ta hiểu, đó là do hắn vì ta.
Ta bật người lên ngựa, tác vô cùng nhanh gọn.
Kéo cung…Đúng vào hồng tâm.
Đám đông nổ ra tiếng vỗ tay hoan hô.
Thiên tử cuối cùng gật đầu.
Hạt giống của ngọn lửa đã gieo xuống.
Ta muốn mọi người biết giá trị của nữ nhân không phải chỉ là hôn nhân!
Ta mất năm năm để hiểu rõ điều này. Ở những nơi ta không thấy, vẫn có vô số nữ tử chìm đắm trong sự đau khổ vì bị hủy hôn.
Ta muốn thắp sáng ngọn đèn cho những nữ tử trong thế gian này.
Ta rời khỏi cửa cung, Vệ Liệu Nguyên đang đợi ta ở gần đó.
Hắn bị ta đẩy đi, lúc này mới quay lại.
Ta sợ thấy hắn sẽ lo lắng. Cũng sợ hắn thấy bộ dạng thất bại của ta.
Không biết từ lúc nào, hắn đã vào trong trái tim ta.
May mà, kết cục rất tốt.
Gió xuân thổi qua mặt, thiếu niên lang chạy về phía ta, hắn ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc :
"Mạt tướng xin chúc mừng Hạ đại nhân chiến thắng trở về."
Ta cùng Vệ Liệu Nguyên nắm tay rời đi.
Không thấy trong góc nhỏ không xa, có một người đã đứng rất lâu.
---
13
Ta đã chuyển khỏi nhà họ Hạ.
Phụ thân muốn quở trách ta đi ngược lại quy củ, ý chỉ đã từ Thiên tử ban xuống.
Kế mẫu vẻ mặt phức tạp, cuối cùng vẫn không lời nào.
Trong những đồ vật ta mang đi, không biết từ lúc nào, lại có một ít của hồi môn mẫu thân đã chuẩn bị cho ta.
Ta tưởng đã bị chia cắt hết rồi, ai ngờ còn sót lại một ít.
Ngày tháng bận rộn, ta không có thời gian để ý đến chuyện khác.
Không biết từ khi nào, cặp phu thê ân ái nhà họ Tạ không còn cùng xuất hiện trước mắt mọi người.
Có người đồn rằng, Đài Hoa không thể sinh con, bị Tạ Diễn ghét bỏ.
Ta nghĩ Tạ Diễn không phải loại người như thế.
Một đêm nọ, hạ nhân báo có đại công tử nhà họ Tạ cầu kiến.
Ta gần như nghĩ mình nghe nhầm. Ta sai người ra từ chối.
Trời đã khuya, có chuyện gì thì sáng mai hẵng , hạ nhân , đại công tử nhà họ Tạ không đi.
Hắn chỉ với ta hai câu rồi đi.
Bất đắc dĩ, ta chỉnh trang lại y phục, để hắn vào.
Ngọn đèn mờ ảo, Tạ Diễn bước đi rất chậm.
Nhìn kỹ, hắn vẫn chưa khỏi hẳn, còn hơi khập khiễng.
Môi hắn vẫn còn tái nhợt không khỏe.
Ta ngồi cách hắn một khoảng khá xa.
Hắn ta, im lặng rất lâu.
Ta lên tiếng: "Tạ đại nhân, nếu không có việc gì…"
"Ta với Đài Hoa không phải nam nữ."
Ta ngẩng lên hắn, trong giây lát không hiểu rõ ý hắn.
"Nhà họ Tạ gia quy rất nghiêm, không giống những nhà thường, phụ từ tử hiếu, mẫu ái tử ."
Hắn : "Từ nhỏ ta đã một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, học hành một mình."
"Ta nhầm lẫn giữa sự bầu mà Đài Hoa dành cho ta, cho rằng đó là nam nữ."
Vì , hắn mới không thích chạm vào Đài Hoa.
Hắn không có dục vọng với Đài Hoa.
Ta bỗng hiểu ra, vì sao hai người đứng cạnh nhau, tưởng như rất thương, lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nếu là Vệ Liệu Nguyên đứng cạnh ta, hắn không kề sát ta thì cũng nắm tay ta, hận không thể mọc trên người ta.
Còn Tạ Diễn với Đài Hoa, quá mức thanh bạch.
Đài Hoa chỉ từ phía sau hắn, đứng sang bên cạnh hắn.
Còn hắn, không có gì thay đổi.
Tạ Diễn chỉ cần một người bầu với hắn.
Đài Hoa không có con, trong lòng lo lắng, đi vào con đường sai trái.
Ta đoán ra đại khái.
"Suốt năm năm qua, ta thường nhớ tới nàng…"
Ta cắt lời hắn, nhắc nhở: "Tạ đại nhân, ta đã có hôn ước."
Tạ Diễn há miệng, hắn khổ một tiếng, cuối cùng khàn khàn : "Xin lỗi."
"Hạ Tri Ý, nàng đã từng vì ta nhiều như , sao giờ lại có thể không quan tâm như thế?"
Xem ra, những lời ta với Vệ Liệu Nguyên hôm đó, đã bị hắn nghe thấy.
Tất cả nhân quả, từ năm năm trước đã tiêu tan.
Mọi thứ đều đã không còn liên quan đến ta.
Chuyện sau này, mỗi người đều có mục đích riêng. Ta cứu hắn cũng có mục đích, nhà họ Tạ cũng đã báo đáp ta.
Ta thấy hầu bao treo bên hông hắn thêu một đóa hoa diên vĩ. Diên vĩ nở rực rỡ thuần khiết, nhẹ nhàng như cánh bướm.
Ngôn ngữ hoa là, chờ đợi .
Đó là thứ ta đã tặng Tạ Diễn. Giờ hắn mang theo, có phần không hợp lý.
Ta đưa tay về phía hắn: "Tạ đại nhân, vị hôn phu hiện tại của ta tính không phóng khoáng, hầu bao này có thể trả lại cho ta không?"
Cánh môi Tạ Diễn run rẩy.
Sau một hồi, hắn cúi đầu tháo hầu bao ra.
Tháo mấy lần vẫn không tháo . Cuối cùng, nó rơi xuống đất. Dính đầy bụi bẩn.
Khi Tạ Diễn rời đi, hắn : "Ta thà rằng nàng vẫn còn trách ta, trách ta không nhận ra tâm ý mình."
"Chúng ta lẽ ra phải…"
Tạ Diễn không nhịn vươn tay, như muốn bắt lấy ta.
Đột nhiên một giọng lạnh lẽo từ phía sau vang lên:
"Thúc thúc."
Vệ Liệu Nguyên đứng sau lưng ta, sát lại gần ta.
"Muộn như , đến tìm vị hôn thê của ta có chuyện gì?"
Hắn đẹp lạ thường, ở phía sau vòng tay quanh ta, như tuyên bố quyền sở hữu.
So với Tạ Diễn đang ốm yếu, hắn quá sáng chói.
Tạ Diễn trừng mắt hắn, cổ họng đột ngột trào lên một luồng m.á.u tanh. Hắn cố gắng nuốt xuống, khi đi như thể hoảng loạn bỏ chạy.
Bạn thấy sao?