Tri Ý Rực Rỡ – Chương 7

9

 

Sau năm năm, ý ta dành cho Tạ Diễn đã tiêu tán sạch sẽ.

 

Ta sẽ không thích một nam nhân từng từ hôn với mình, huống chi hắn đã có thê tử.

 

Thế , rất nhiều người không nghĩ như .

 

Trong đó có Vệ Liệu Nguyên.

 

Đêm hôm ấy, dưới ánh pháo hoa rực rỡ hắn chính thức tỏ bày tâm ý với ta.

 

Khi ta gật đầu, hắn dường như không tin nổi, phải xác nhận ba lần.

 

Người không tin nổi không phải nên là ta sao? 

 

Ta không cảm thấy mình không xứng với hắn, ta tự thấy mình tốt nhất.

 

Dẫu theo thế tục thì ta là một nữ tử hèn mọn bị từ hôn, ta không cảm thấy như .

 

Đó đâu phải lỗi của ta.

 

Chỉ là, Vệ Liệu Nguyên rõ ràng có vô vàn lựa chọn, lại khăng khăng chọn ta.

 

Khi ta cất tiếng hỏi, hắn mím môi, trầm mặc một lúc.

 

Sau đó tựa như không kìm lòng mà hôn tới.

 

"A đệ thất lễ."

 

Đôi môi cọ xát, hơi thở hòa quyện.

 

Hắn hôn rất nỗ lực, đến mức môi mình đỏ lên, nhuộm một vệt đỏ kiều diễm lấp lánh.

 

"Trước đây trong mắt nàng chỉ có Tạ Diễn, không thấy mắt ta chỉ có mình nàng."

 

Vệ Liệu Nguyên đưa ta về phủ suốt dọc đường cứ đố kỵ với Tạ Diễn.

 

"Ta so với hắn càng nàng hơn."

 

Khoảnh khắc phụ thân ta trông thấy hắn, sự giận dữ lạnh lùng trên mặt bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc.

 

Kế mẫu vặn chiếc khăn tay, thăm dò hỏi: "Chẳng hay tiểu nữ nhà ta đã điều gì thất lễ, bị Vệ công tử bắt gặp..."

 

Vệ Liệu Nguyên không để ý đến bà ta, quay sang phụ thân ta, thốt lên một câu khiến người kinh

"Thưa bá phụ, hôm khác ta sẽ đến cầu thân, chuyện này xin bá phụ tạm giữ kín."

 

Phụ thân ta liên tục gật đầu đồng ý.

 

Chưa đến mấy ngày, chuyện ta sắp thành thân đã truyền khắp kinh thành.

 

Chỉ là, không ai biết ta sẽ gả cho ai.

 

Thiệp mời yến tịch ta nhận bỗng chốc nhiều lên.

Tất cả đều muốn dò xét xem kẻ xui xẻo nào đồng ý cưới ta.

 

Có lời đồn rằng ta sẽ gả cho một tân khoa cử nhân xuất thân hàn môn.

 

Vị tân quan ấy hoảng hốt thanh minh.

 

Giữa nơi đông người, hắn tuyệt đối không cưới một nữ tử bị từ hôn.

 

Lại có lời đồn rằng Tạ phu nhân rộng lượng, Tạ Diễn lòng trắc ẩn, nguyện cho ta một chốn về.

 

Khi Tạ Diễn nghe , sắc mặt trầm xuống, : "Nói chuyện hoang đường."

 

Cho dù họ khinh thường hay nổi giận đều không liên quan gì đến ta.

 

Phụ thân bắt đầu tỏ vẻ tươi với ta, ta không thấy vui.

 

Chỉ có một loại cảm giác nực , tựa như giá trị của ta chỉ gói gọn trong việc xuất giá mà thôi.

 

Ta từ chối tất cả lời mời, mãi đến khi Vệ mẫu gửi thiệp đến.

 

Khi ta đến, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta.

 

Có quý nữ : "Kiêu căng như , phải đợi Vệ Quốc công phu nhân đích thân mời mới chịu xuất hiện.”

 

"Người không biết còn tưởng Đại tiểu thư nhà họ Hạ sắp gả nhất phẩm phu nhân ấy chứ."

 

Đài Hoa đứng đó, chậm rãi tiếp lời: "Thôi nào, có lẽ gần đây Hạ đại tiểu thư quá bận, không đến lượt đám nhàn rỗi như chúng ta."

 

Lúc này ta mới nhớ ra mấy ngày trước, Đài Hoa mở tiệc thưởng xuân. Nàng ta mời ta ba lần ta đều từ chối.

 

Đối với việc này, những gì cần , ta đã rõ rồi.

Ta bước đi ung dung, để lại sau lưng đám người tức tối chỉ trích.

 

Khi gặp Vệ mẫu, bà đang cùng các phu nhân khác ném thẻ vào bình.

 

Ta đứng một lát, bách phát trúng đích.

 

Vệ mẫu thu tay lại, ta vài lượt, hỏi: "Ngươi dường như không chút căng thẳng?"

 

Ta mỉm đáp: "Thực ra cũng có đôi chút."

"Từ nhỏ, ta đã nghe qua chiến tích của người, chinh chiến sa trường, lấy ít thắng nhiều, trận chiến thành Ung Châu khiến người đời thán phục."

 

"Nói thật không dám giấu, cưỡi ngựa b.ắ.n cung ta đều noi theo phong cách của người."

 

Ta căng thẳng khi gặp bà, không phải vì bà có thể trở thành bà mẫu tương lai của ta mà bởi bà chính là nữ tử mà ta luôn ngưỡng mộ.

 

Vệ mẫu khẽ nhướng mày, trong sự uy nghiêm pha chút hào sảng: "Ngươi có biết không, khi tên tiểu tử Vệ Liệu Nguyên biết ta muốn gặp ngươi, hắn đã lo đến mức nào?”

 

“Hắn vốn quỷ kế đa đoan, già dặn trước tuổi, đây là lần đầu ta thấy hắn giống như một thanh niên trẻ tuổi."

 

Buổi tiệc diễn ra một nửa, Vệ Liệu Nguyên vội vàng xuất hiện.

 

Vị Vệ tướng quân vốn luôn y quan chỉnh tề, hiếm khi lộ ra một mảnh da trước ngực.

Trên xương quai xanh còn vết đỏ nhàn nhạt.

 

Là do đêm qua hắn lén vào Hạ phủ, bị ta cắn.

 

Ánh mắt ta và hắn giao nhau giữa không trung.

Hắn lén lút nháy mắt với ta, có chút dáng vẻ cưng chiều mà sinh kiêu ngạo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...