8
Như ta mong muốn. Phụ thân xưa nay luôn lo lắng vì danh lợi, há lại bỏ lỡ cơ hội biểu hiện trước mặt Thiên tử?
Ông nghĩ đến ta, một nữ nhi có thể gọi về để lợi dụng.
Ngay đêm ta quay về nhà họ Hạ. Một bát cơm nguội, một đĩa rau dưa. Cơm chưa ăn xong, lời nhắn của kế mẫu đã truyền đến.
Bà ta lập tức ra oai phủ đầu, bắt ta thức đêm cầu phúc cho lão thái quân, kiểm tra thành quả năm năm qua của ta.
Trong từ đường lạnh lẽo, ta cất giọng tụng kinh. Bên ngoài, có hai bà tử lắng nghe từng tiếng tụng của ta.
Hễ ta dừng lại, họ sẽ lập tức bước vào.
Ánh trăng nhạt mờ. Tương lai ta bị bao phủ bởi mây mù.
Đột nhiên, trên bậu cửa sổ xuất hiện một bóng người.
Chính là Vệ Liệu Nguyên.
Ta kinh ngạc ngẩng hắn.
Kể từ lần bắt bọn cường đạo trốn trong núi, chúng ta còn gặp nhau thêm vài lần.
Hắn từng đến chùa vài lần để nhiệm vụ tuần tra.
Lão ni trong chùa còn cảm thán, đây là lần đầu thấy một vị tướng quân trách nhiệm như , trước nay chưa từng có ai lên núi bảo vệ sự an toàn cho các bà.
Lâu ngày qua lại, ta và Vệ Liệu Nguyên cũng quen biết hơn không ít.
Mỗi lần đều có thể đôi ba câu. Hắn chủ mang đồ dưới chân núi lên cho ta. Có điểm tâm của đại tửu lâu, có trâm cài kiểu dáng mới mẻ, còn có những món đồ chơi nhỏ trên sạp.
Giống như thật sự trở thành a đệ của ta.
Những ngày tháng trong chùa của ta càng ngày càng tốt. Nhưng ta không ngờ, sau khi quay về nhà họ Hạ, hắn lại dám nửa đêm trèo tường mà đến.
Vệ Liệu Nguyên nhàn nhã trèo qua cửa sổ, đi đến trước mặt ta.
“A đệ đặc biệt đến đây chúc mừng tỷ, đạt ước nguyện.”
Ta trừng mắt hắn đến gần, lại không thể ngừng tiếng tụng kinh trong miệng.
Hắn nheo đôi mắt dài hẹp, hiển nhiên đã phát hiện ra rồi.
“Yên tâm, ta sẽ không để tỷ thực sự đi hòa thân.”
“Chỉ là đệ nhiều việc như , thân là tỷ tỷ không có chút phần thưởng nào sao?”
Ta vừa tụng kinh, vừa gật đầu, tỏ ý có.
Ngươi muốn gì? Ta dùng ánh mắt hỏi Vệ Liệu Nguyên.
Hắn thẳng vào ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Tỷ đã hoàn tục, có thể cưới gả. Tạ Diễn phụ bạc tỷ, nay tỷ cũng không có hôn ước trên người.”
Vệ Liệu Nguyên dùng ngữ khí bình thản : “Tỷ có xem xét đến ta không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến ta không kịp trở tay.
Sự kinh hãi lập tức nhấn chìm mọi cảm quan của ta.
Hắn từ khi nào lại nảy sinh tâm tư ấy?
Miệng ta dừng lại.
Vệ Liệu Nguyên khẽ , dáng vẻ tự nhiên. Như thể lời vừa rồi không phải từ miệng hắn thốt ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng quở trách của bà tử, kéo ta hoàn hồn.
Ta vội tụng kinh, không có cái miệng thừa nào để cất lời cự tuyệt.
Vệ Liệu Nguyên dường như đã tính toán kỹ điều này.
Hắn : “Vậy ta coi như tỷ đồng ý rồi nhé.”
“Đồng ý suy nghĩ đến ta.”
Hắn lại : “Nếu khi trước tỷ sẵn lòng gả cho Tạ Diễn vì gia thế của hắn, nhà đệ cũng không thua kém.”
“Về dung mạo, ta không kém hắn. Về tính , ta còn hoạt bát dễ mến hơn hắn. Tổng thể mà , ta nhỉnh hơn hắn một chút.”
Nào chỉ nhỉnh hơn một chút.
Tạ Diễn đúng là thanh niên tài tuấn, Tạ gia không chỉ có mình hắn là công tử.
Hắn còn đã tự lập môn hộ, đồng nghĩa từ bỏ quyền thừa kế cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Tạ.
Còn Vệ Liệu Nguyên, chính là gia chủ tiếp theo chắc như đinh đóng cột của nhà họ Vệ. Tiền đồ càng rộng mở hơn.
Một người như , lại đang lấy lòng ta. Ta ngẩn ngơ nghĩ.
Lần đầu tiên ta phát hiện Vệ Liệu Nguyên là kẻ nhiều lời.
Hắn lại : “Tạ Diễn còn là thúc thúc của ta, thật sự có hơi già rồi.”
“Hắn việc không phải đạo. Nếu tỷ nương tử của ta, hai chúng ta có thể cùng gọi hắn là thúc thúc.”
Ta: …
Tự hạ thấp bối phận. Đây cũng coi là một chuyện đáng vui sao?
Ta có lời muốn hỏi Vệ Liệu Nguyên, ta lại không thể mở miệng.
Ta muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn có ý gì. Vệ Liệu Nguyên mà hiểu .
Hắn cong môi , vành tai ửng đỏ. Hắn : “Tỷ tỷ thật sự đã quên ta rồi.”
“Phụ thân Tạ Diễn là danh sĩ một đời, ta từng gửi đến nhà họ Tạ học hành một thời gian.”
“Lúc tỷ đến tìm Tạ Diễn, chẳng lẽ không phát hiện ra ta sao?”
Ta ngẩn người, cố nhớ lại thật lâu.
Cuối cùng, trong ký ức lục lọi ra một cục than đen.
Lúc ta mang điểm tâm cho Tạ Diễn, cục than đen như một con lợn rừng nhỏ hoang dã xông đến.
Khi Tạ Diễn nhàn nhạt : “Hắn không thích đồ ngọt.”
Lợn rừng nhỏ đã “ngoạm ngoạm” hết hơn nửa hộp bánh của ta.
“Đầu bếp nhà họ Tạ nấu ăn dở quá!”
“Miệng lưỡi tiểu gia nhạt nhẽo đến sắp mọc cánh rồi!”
Tỳ nữ của ta tức giận :
“Con nhà ai mà vô lễ thế, đây là bánh tiểu thư nhà ta mất cả buổi sáng ra!”
Ta phất tay, đáp:
“Nếu tiểu công tử thích, ngày mai ta thêm một phần cho ngươi.”
Động tác ăn của lợn rừng nhỏ dừng lại. Hắn ta, lập tức ngây người, khóe miệng còn dính vụn bánh.
“Ngươi tên là Tiểu Dã à?” Ta hỏi.
Lợn rừng nhỏ đỏ bừng mặt, ấp úng đáp: “Tiểu gia , không phải… ta tên… Nguyên.”
Giọng hắn quá nhỏ, ta chỉ nghe rõ chữ cuối.
“Được, Viên Viên, ngày mai gặp.”
Ta vừa khéo có lý do ngày mai lại đến gặp Tạ Diễn.
Lợn rừng nhỏ đưa ta ra tận cửa nhà họ Tạ. “Ngày mai nhất định phải lại đến nhé.”
Hắn vẫy móng heo nhỏ tạm biệt ta.
Ta bừng tỉnh từ ký ức.
Giữa lúc ngắt quãng tụng kinh, không chắc chắn gọi một tiếng: “Viên Viên?”
Vệ Liệu Nguyên đứng phắt dậy, bước ra ngoài.
Ngoài kia truyền đến hai tiếng ngã xuống.
Hắn lại nhàn nhã quay trở về. Vành tai đỏ ửng đã nhạt bớt.
“Đúng, chính là ta.”
Nói như , ta quả thực từng bế hắn vài lần. Nhưng khi đó, ta không biết hắn là ai, chỉ nghĩ hắn là con của một thứ thất nào đó trong nhà họ Tạ.
Vệ Liệu Nguyên kể, khi ta bị Tạ Diễn từ hôn, hắn còn đang ở biên ải.
Đợi hắn trở về đã là ba năm sau, kinh thành đã không còn đại tiểu thư nhà họ Hạ Hạ Tri Ý nữa.
Thời gian quay lại ngày yến tiệc hôm ấy.
Vệ Liệu Nguyên kéo ta vào chỗ tối. Hắn cúi đầu bên gáy ta, khẽ ngửi.
“Tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ xong chưa?”
Bạn thấy sao?