7
Tạ Diễn dung mạo tuấn tú, là bậc mỹ nam hiếm có. Mà người trước mắt này, kỹ, mặt mày như tranh vẽ, không hề thua kém Tạ Diễn.
Chỉ là giữa chân mày lại lẩn khuất một tia tàn nhẫn, nhất là khi giương cung.
Lần gặp này không biết vì sao, sát khí trên người hắn nhạt đi vài phần, giống một tên lưu manh hơn.
Ta ngửa mặt trời, khô khan cất lời: "À, ngươi không nhớ sao?"
"Thuở nhỏ ngươi còn lẽo đẽo theo ta, đòi kẹo ăn cơ mà?"
Tên lưu manh bước tới gần, bờ vai rộng như nửa tấm ván ghế, bóng dáng phủ xuống, che khuất cả ánh mặt trời trước mặt ta.
Hắn nhướn mày, kéo dài giọng "Ồ" một tiếng rồi : “Còn có chuyện ấy à?"
Ta cứng nhắc chuyển đề tài: "Vệ tướng quân sao lại ở đây?"
"Chẳng lẽ vì chuyện bọn cường đạo lần trước?"
Thế , Vệ Liệu Nguyên không muốn buông tha ta:
"Sao lại xa lạ rồi, tỷ tỷ, cứ gọi ta là 'a đệ’ là ."
Nhìn ánh mắt đầy vẻ trêu chọc của hắn, ta đành chịu thua.
Vốn định thành thật nhận lỗi, thêm than thở một phen, lại nghe hắn nghiêm túc cất lời: "A đệ lần này quả thực là vì chuyện cường đạo."
"Những kẻ đó có lẽ là man di giả dạng trà trộn vào Trung Nguyên."
Đầu óc ta xoay mấy vòng, đáp lời: "Thì ra là ."
"Ta nghi ngờ còn có man di ẩn náu trong núi, tỷ tỷ mấy ngày này nên cẩn thận một chút."
Ta chợt nhớ mấy hôm nay thức ăn trong bếp bị mất trộm, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Suy nghĩ một hồi rồi với Vệ Liệu Nguyên: "Nếu ta giúp ngươi bắt bọn chúng, ngươi có thể đồng ý với ta một điều kiện không?"
"Được."
"Ngươi yên tâm, không phải cầu gì trái lương tâm đâu..."
Ta ngớ người. Hắn cứ thế mà đồng ý sao?
Ta còn chuẩn bị cả rổ lời thuyết phục, tất cả bị nghẹn lại nơi cổ họng.
"A đệ tất nhiên tin tỷ tỷ.”
Lần đầu tiên, ta bị một tiểu tử chọc đỏ mặt.
Việc bắt cường đạo vô cùng thuận lợi.
Ta dùng cây thiên tiên tử mọc ở sau núi, nghiền thành bột, trộn vào thức ăn.
Vốn định trực tiếp hạ thuốc đánh gục, nghĩ lại số thức ăn bị mất không phải chỉ đủ cho một người, ta đổi từ thiên tiên tử sang loại cỏ long não với độc tính nhẹ hơn.
Ta cùng Vệ Liệu Nguyên ôm cây đợi thỏ trong bếp đến tận nửa đêm.
Đợi bọn cường đạo mang thức ăn đi thì bám theo, một lưới bắt gọn tất cả.
Khi sắp rời đi, ta với Vệ Liệu Nguyên về thỉnh cầu của mình.
Trên bậc đá xanh. Vệ Liệu Nguyên đứng thấp hơn ta ba bậc, hơi ngẩng đầu ta.
Bóng cây lấm tấm trên mặt ta. Ta ngước mắt về phía xa xăm, nơi phồn hoa ngọc kinh chẳng thể thấy .
Ta : "Ta muốn kinh thành lan truyền tin đồn Thiên tử định lập công chúa hòa thân."
Đôi mắt Vệ Liệu Nguyên hơi mở lớn. Nhưng hắn vẫn không chút do dự: "Được."
Ta âm thầm thở phào.
Đây không phải chuyện dễ dàng, nếu không khéo, có thể sẽ bị c.h.é.m đầu.
Đương nhiên, sau đó hắn đã . Còn rất tốt.
Hắn có lẽ đã mua chuộc thái giám hoặc hậu phi để góp lời, khiến Thiên tử thực sự có ý định hòa thân.
Hắn biến lời đồn thành sự thật. Lại hết lòng ngăn cản, khiến Thiên tử gần như từ bỏ ý định này, còn giúp hắn giành tiếng thơm.
So với Tạ Diễn, tâm tư Vệ Liệu Nguyên tựa hồ càng thêm sâu xa.
Đúng là không thể mặt mà bắt hình dong.
Hồi ức quay lại lần chia tay bên ngoài chùa.
Vệ Liệu Nguyên đồng ý với ta xong thì rời đi. Hắn đi mấy bước, bỗng quay đầu lại.
Thiếu niên ý khí phong lưu, môi mỏng khẽ :
"Tỷ tỷ không nhớ sai, hồi nhỏ quả thật đã từng bế a đệ.”
Bạn thấy sao?