Tri U Trùng Sinh [...] – Chương 7

Chương 7:

Ta thu lại Luân Hồi Kính, đứng lên, :

“Phong Ngâm Ly chiếm lấy thân phận của ta bao nhiêu năm, Hôm nay mới gặp báo ứng của thiên đạo, nhân quả đúng là chẳng chừa ai.”

“À phải rồi, đa tạ sư muội. Nếu không nhờ muội nhất định dẫn ta vào đào lâm này, ta cũng đâu gặp hoàng đế, càng không đào ra chuyện xưa bị bụi phủ suốt mấy chục năm này.”

Nàng vốn định đẩy ta vào cấm địa hoàng cung, khơi lên hoàng đế phẫn nộ, khiến ta không thể ra tay, để mặc nàng sắp đặt.

Không ngờ, hoàng đế vừa gặp ta giống ý hệt mẫu thân cũng khiến ta hiểu tất cả vì sao ta lại sư phụ nhặt năm đó, đúng là gậy ông đập lưng ông.

Ta nàng mỗi lúc một tái mặt, khẽ tặc lưỡi:

Phong Ngâm Ly gào khóc chạy ra khỏi điện, Phương Tích Ngọc vội vàng đuổi theo.

Hoàng đế :

“Tri U, theo ta đi tế bái mẫu hậu ngươi một chuyến.”

Ta gật đầu.

Lúc ra khỏi cửa điện, ta dừng lại trước mặt tên thị vệ sắc mặt trắng bệch kia, từ tốn :

“Ngươi đã thích bắt người ta quỳ như , Vậy từ nay về sau, ngươi cứ quỳ mãi trước điện công chúa đi.”

Hoàng đế phất tay thị vệ lập tức bị đánh gãy đầu gối, tiếng kêu rên thảm thiết vang khắp điện.

Ba ngày sau, hệ thống trong thức hải Phong Ngâm Ly vang lên:

【Đinh! Nhân vật công lược Nhậm Lăng đã tử vong, công lược thất bại. Xin ký chủ mau chóng bắt đầu đợt công lược tiếp theo.】

Ta từ biệt hoàng đế, cưỡi kiếm rời đi, không ngờ nơi biên giới lại chạm mặt Phong Ngâm Ly cùng Phương Tích Ngọc.

Hai người bọn họ lấm lem chật vật, phía sau còn có một tên ma tu đuổi sát.

Phong Ngâm Ly vừa trông thấy ta, mắt liền sáng rực:

“Sư tỷ! Cứu muội!”

…Cứ như ta là ngọn đèn cứu mạng của đám vô dụng này .

 Cứu? Ta không rảnh.

Nhưng không ngờ, Phong Ngâm Ly lập tức khoác Lưu Ly Điệp Y ẩn thân, Phương Tích Ngọc thì chớp mắt trốn vào ngọc bội không gian.

Ma tu Nguyên Anh viên mãn kia liền hướng ta xuất thủ.

Ta bất đắc dĩ rút kiếm ứng chiến.

Kẻ đó chiêu chiêu đều rất tàn độc, thậm chí còn có người truyền âm mỉa mai:

“Sư tỷ nên cẩn thận, nếu bị ma tu bắt… Hẳn sẽ bị luyện thành đỉnh lô đấy. Còn không bằng tỷ tự bạo cho thống khoái đi!”

Ma tu vung tay đánh tới.

Ta nhạt, cúi người nhặt lấy ngọc bội rơi dưới đất, bóp nát.

Một tiếng “bụp” vang lên, Phương Tích Ngọc từ không gian rơi ra, đập trúng Phong Ngâm Ly.

Hai kẻ rối ren hiện hình, ta bèn tế ra Vạn Đạo Đỉnh, khóa ta và Phong Ngâm Ly trong đó, nhàn nhạt :

“Lời của sư đệ… hình như hơi sớm rồi đấy.”

Phương Tích Ngọc liều mạng đập vào thân đỉnh:

“Không! Đó là pháp khí của ta! Sư tỷ, để ta vào!”

Ta lạnh nhạt :

“Sư đệ là nam tử hán, giờ chẳng phải lúc ngươi nên hùng cứu mỹ nhân sao?”

Lời vừa dứt, bàn tay khổng lồ của ma tu chộp lấy hắn, mang hắn đi, chỉ để lại ta và Phong Ngâm Ly mặt trắng như giấy.

Người lẽ ra bị bắt chính là nàng.

Một công đôi việc: vừa khiến sư huynh sư đệ oán ta, vừa nhân cơ hội công lược ma tu.

Chỉ tiếc, bị Phương Tích Ngọc hỏng, hai kẻ đều ôm nỗi uất nghẹn.

Phong Ngâm Ly gào lên:

“Sư tỷ! Sao tỷ có thể trơ mắt tam sư huynh bị bắt đi như thế?!”

Ta thu hồi Vạn Đạo Đỉnh, nghiêng đầu hỏi lại:

“Chứ không lẽ để ngươi bị bắt? Để tiện cho lần công lược tiếp theo?”

Nàng giật mình, cố tỏ ra trấn tĩnh:

“Sư tỷ, muội không hiểu tỷ đang gì…”

Ta một tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh băng:

“Đừng diễn trò trước mặt ta. Ôn Tang, Phương Tích Ngọc, Nhậm Lăng, cả ma tu và đại sư huynh… Đều là mục tiêu công lược của ngươi, đúng không?”

Nàng lùi một bước:

“Tỷ… sao biết … Tỷ muốn g.i.ế.c muội sao?”

Trong thức hải, nàng ra sức gào gọi hệ thống.

Phía xa bỗng vang lên một tiếng nổ rung trời Phương Tích Ngọc tự bạo.

Hệ thống liên tục nhắc:

【Đinh! Nhân vật công lược “Phương Tích Ngọc” tử vong. Nhân vật công lược “Mạc Uyên” tử vong.  Nhiệm vụ thất bại. Ký chủ mau chóng tiến hành lần công lược tiếp theo.】

Ta ép sát từng bước:

“Ta g.i.ế.c ngươi?”

“ Ngươi chẳng qua là một kẻ ngoại lai. Tất cả những gì ngươi có, đều là đoạt từ ta mà có.”

“Vả lại ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, Ta chỉ cần một ngón tay là đủ nghiền nát ngươi rồi.”

Phong Ngâm Ly run rẩy:

“Vậy… tỷ muốn gì?”

Ta nhếch môi:

“Vì… à kẻ ta muốn , đã tới rồi.”

Ta mỉm , vận pháp chống lại một kiếm ập đến như sấm sét, bị đánh lùi mấy bước.

Phía chân trời, một thân ảnh cưỡi kiếm lướt đến.

Tuấn mỹ như thần, gương mặt băng lãnh, khi Phong Ngâm Ly lại đầy ôn nhu.

“A Ly, ta về rồi.”

Phong Ngâm Ly nước mắt lưng tròng, lao vào lòng hắn:

“Đại sư huynh… huynh rốt cuộc cũng về rồi…”

Hắn ôm lấy nàng, dịu dàng:

“Ta vừa đột Hóa Thần, trễ mất ít thời gian. May mà chưa muộn.”

Ánh mắt hắn cuối cùng cũng hướng về ta.

Như vào một xác chết/

“Đàm Tri U, ngươi vẫn không sửa bản tính. Dám đến A Ly, đúng là đáng chết.”

Thanh bản mệnh kiếm của hắn lơ lửng bên cạnh, không ngừng vang lên tiếng rít.

“Ngươi dù là Nguyên Anh thì sao? Ta đã có thể phế ngươi một lần, thì lần thứ hai cũng không khó.”

Hắn xem ra đã trọng sinh.

So với kiếp trước, còn sớm đột Hóa Thần hơn cả kiếp trước.

Hắn muốn dùng uy áp ép ta.

Ta cắn răng, rút kiếm phản công.

“Không biết lượng sức.”

Hắn vung tay đánh tan kiếm khí, ném một đạo hộ thân phù lên người Phong Ngâm Ly, rồi điều bản mệnh kiếm, lao thẳng về phía ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...