Lúc Chu Hoài Hứa xuất hiện trước mặt tôi, tôi khá bất ngờ.
Bởi đúng là để tránh gặp ta nên tôi mới về nhà ông nội ở quê.
Anh ta đứng trước cửa, hai mắt đầy tia m.á.u như mấy đêm không ngủ.
“Nhất Nhất, lần sau trước khi tức giận có thể rõ mọi chuyện với trước không…”
Giọng ta thế mà lại mang theo mấy phần không vui.
Nhưng tôi không hiểu vì sao lại cảm thấy buồn : “Chu Hoài Hứa, những chuyện đó nên hiểu rõ hơn tôi, còn muốn tôi hiểu rõ điều gì nữa?”
“Là bài đăng của Thẩm Lộ chưa đủ chi tiết, hay video của tôi có vấn đề?”
“Không phải như em nghĩ đâu, đôi khi lời hành của Thẩm Lộ thiếu giới hạn chút thôi mà…”
Tôi không nhịn ngắt lời ta: “Chu Hoài Hứa, còn đang trong mối quan hệ đương, ta có thể thiếu giới hạn, còn thì sao?”
“Nếu thực sự coi trọng mối quan hệ này, thực sự coi trọng tôi, sao lại liên tục đặt mình vào huống có thể mất tôi?”
Không chỉ một lần.
Giọng ta lập tức yếu đi mấy phần: “Được rồi, là lỗi của , tất cả đều là lỗi của , không nên chấp nhận lòng tốt của ấy, không nên để ấy nuôi hy vọng với .”
“Anh thề từ hôm nay trở đi, và ấy ngoài quan hệ học ra sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.”
“Nhưng Nhất Nhất, ấy cũng như , đều là người bình thường, đi đến ngày hôm nay không dễ dàng, đừng vì nóng giận nhất thời mà hủy hoại cả đời người ta…”
Chỉ trong chớp mắt đó, tôi bỗng không phân biệt ta xuất hiện ở đây là để giữ tôi lại, hay là để cầu xin cho Thẩm Lộ.
Tôi gắng gượng kìm nén nước mắt, ra từng chữ một: “Chu Hoài Hứa, khi ta nghĩ tôi chỉ là người bình thường, ta đâu có buông tha cho tôi.”
“Những lời bôi nhọ đổ lên người tôi, những lời mắng chửi vô tận, những lời chỉ trích của người lạ và lời sỉ nhục từ đám của … ta có buông tha cho tôi không?”
Chu Hoài Hứa hơi lảo đảo, giọng vô thức mang theo chút van xin: “Lần này là ấy quá đáng, thay ấy xin lỗi em…”
Thay ta?
Tôi khẩy, gật đầu: “Anh đúng là phải xin lỗi, tôi cũng không định nhận lời xin lỗi của .”
Anh ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Nhất Nhất, em thật sự… muốn chia tay ?”
“Là đã chia tay rồi.”
Mỗi lần Thẩm Lộ tiếp cận ta, luôn hỏi ta không.
[Tối nay cùng đi ăn tối không?]
[Cuối tuần cùng đến thư viện không?]
[Mẹ em tìm đối tượng xem mắt cho em, Chu Hoài Hứa, giả trai em không?]
…
Mà Chu Hoài Hứa đối với lời nhờ vả “ không” của Thẩm Lộ, đều chọn đồng ý.
Lần đầu tiên có thể là do ta ngại từ chối, lần thứ hai là lựa chọn của chính ta.
Tôi đóng sầm cửa lại, không thèm Chu Hoài Hứa thêm lần nào nữa.
cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
8
Bài đăng vẫn đang hot, Thẩm Lộ ấm ức tìm tôi xin lỗi.
Nhưng tôi chỉ do dự thêm ba phút, ta đã không nhịn bắt đầu vò đã mẻ không sợ vỡ.
Hàng chục tin nhắn dồn dập gửi đến.
Cô ta nguyền rủa tôi c.h.ế.t không toàn thây, ngay cả gia đình tôi cũng không buông tha.
Chút áy náy trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
[ – .]
Tôi nghĩ có những kẻ xấu thật sự cần người như tôi trị.
Chu Hoài Hứa không nhắc đến chuyện Thẩm Lộ nữa, mỗi ngày đều mua bánh ngọt tôi thích ở trung tâm thành phố, bắt chuyến xe buýt sớm nhất mang đến cửa nhà ông nội, rồi vội vã quay lại trường học.
Chiều không có tiết vẫn đến thôn, ngồi bên cái cầu cách đó không xa cả buổi, đợi đến chuyến xe buýt cuối cùng mới chịu rời đi.
Ông nội thường lắc đầu ta: “Thanh niên bây giờ, đương như nhặt vỏ sò trên bờ biển.”
“Thấy cái mới đẹp đẽ là muốn vứt cái đang cầm trên tay.”
“Đến khi ngoảnh lại mới phát hiện, vẫn là cái ban đầu đẹp nhất.”
“Tiếc là, sớm đã ném đi đâu không biết.”
…
Cho đến khi cháu nội nhà hàng xóm ngấy bánh ngọt Chu Hoài Hứa mang đến.
Tôi với Chu Hoài Hứa: “Hay là tìm lại chiếc nhẫn tôi đánh rơi trước đi, hình như là hôm các đấu bóng rổ, tôi rơi ở ngoài nhà thi đấu.”
Nếu tìm , coi như tôi trả lại cho .
Nếu không tìm thấy, cũng không cần tìm tôi nữa.
Đôi mắt vô hồn của Chu Hoài Hứa cuối cùng cũng có chút sinh khí, ta gật mạnh đầu: “Được! Anh nhất định sẽ tìm .”
Anh ta vừa chạy về phía trạm xe buýt, vừa ngoảnh lại với tôi.
Những ngọn đèn đường không xa lần lượt bật sáng.
Trong hoáng chốc, tôi dường như lại thấy hình ảnh thiếu niên năm xưa rạng rỡ dưới ánh đèn đường mờ ảo trên sân trường.
Thiếu niên mười tám tuổi ấy đang với tôi, đừng bao giờ tha thứ cho con người hiện tại của ấy.
Nghe sau khi trở về trường, Chu Hoài Hứa kiểm tra camera giám sát, lặng lẽ tôi kéo vali vào nhà thi đấu, rồi lại bước ra với vẻ mặt vô cùng thất vọng, sắc mặt khó coi vô cùng.
Khi thấy tôi tháo nhẫn ném xuống hồ, ta đột ngột đứng phắt dậy, lao ra khỏi phòng giám sát.
Có người kể rằng Chu Hoài Hứa đã lặn lội tìm kiếm rất lâu dưới hồ nhân tạo.
Trời giá rét, ta sốt cao liên tục mấy ngày liền.
Thẩm Lộ mang theo hộp giữ nhiệt, tìm mọi cách đến tìm ta, bị ta đuổi cả người lẫn hộp ra ngoài.
Cô ta không cam tâm, lại lập một chủ đề mới.
[Thắc mắc của người mới! Người mình thích cứ nhớ nhung người cũ thì phải sao?]
Chưa đầy năm phút, bình luận chế giễu tràn ngập dưới bài đăng.
[Lại là chị tiểu tam này, lại bản thân mình đi!]
[Vốn là loại tiểu tam chỉ để tiêu khiển, không cần quan tâm người ta nhớ nhung người cũ đâu.]
[Tôi thấy như chị tiểu tam này quên chuyển tài khoản ấy? Đầu óc có vấn đề à?]
[Buồn thật! Xóa hết bài viết rồi tưởng là tài khoản mới của mình đấy!]
[Chị đừng xoá tài khoản nhé, lúc buồn em lại vào xem bình luận của chị cho vui haha!]
…
Cuối cùng Chu Hoài Hứa vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn đó.
Nếu ta tiếp tục xem camera, sẽ thấy chiều hôm đó có người đến dọn dẹp hồ nhân tạo.
Còn tôi đã trở lại trường từ mấy ngày trước, chuẩn bị cho kỳ học tiếp theo.
Dù Chu Hoài Hứa có tìm thấy nhẫn hay không, dường như cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Thỉnh thoảng ở cổng trường vẫn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Nhưng tôi cũng không chạy về hướng ấy nữa.
Bạn thấy sao?