Tri Kỷ Của Bạn [...] – Chương 4

Chương 4

Dưới bầu trời đầy pháo hoa, Chu Hoài Hứa cúi người nghe điện thoại còn thấp hơn cả khi ôm tôi.

Những mật mã cơ thể này, thường thành thật hơn cả ngôn từ.

Tất cả đều lặng lẽ vẫn để lại dấu vết.

Lúc tôi lấy lại tinh thần, Chu Hoài Hứa đã cúp máy.

Anh ta dịu dàng hỏi tôi: “Nhất Nhất muốn ăn gì không? Anh sẽ ăn chút gì đó cùng em trước, sau đó qua tiệc của ngồi một lát.”

“Tiệc gì ? Em đi không?”

Tôi biết rõ không nên dây dưa chuyện này quá lâu, vẫn muốn cho cả hai một cơ hội.

Không nên tin vào lời một phía của người khác, tôi muốn cho Chu Hoài Hứa cơ hội chứng minh trong sạch.

Cũng muốn bản thân rõ sự thật, cho mình một cơ hội để triệt để hết hy vọng.

Ánh mắt Chu Hoài Hứa thoáng chút lảng tránh, có lẽ chính bản thân ta cũng không nhận ra.

cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

“Ừm… toàn là người em không quen, sợ em sẽ không thoải mái.”

“Với cả nếu em xuất hiện, sao mà giấu giếm nổi nữa? Không sợ sau này trong bình luận của em toàn là tên à?”

Anh ta âu yếm xoa đầu tôi: “Cho em một cơ hội nữa, còn muốn đi không?”

“Đi.”

Tôi không chần chừ.

5

Quán ăn nhỏ họ hẹn nhau nằm ngay cổng trường học.

Chủ quán đứng trước cửa thu tiền, thấy Chu Hoài Hứa liền híp mắt chào: “Tiểu Chu đến rồi à, sao hôm nay không đi cùng Tiểu Thẩm?”

Chu Hoài Hứa chưa kịp lên tiếng, ông ấy đã thấy tôi đứng đằng sau.

Chủ quán hơi ngẩn ra, vẻ mặt như chợt hiểu ra: “Đổi rồi hả? Tụi trẻ mấy đứa giờ nóng vội quá…”

Những lời sau tôi nghe không rõ nữa.

Bởi Chu Hoài Hứa liên tục giải thích bên tai tôi, chủ quán này thích .

Tôi một tiếng, hỏi ấy: “Ai chủ quán cũng hả? Hay là lần nào đến cũng như thế, phủ nhận rồi lần sau vẫn tiếp tục như ?”

Thật nhàm chán sao.

Chu Hoài Hứa sững lại, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thường: “Lần này chủ quán đã gặp em rồi, lần sau sẽ không như nữa.”

Tôi không gì, cúi đầu đi bên cạnh ta.

Chưa đến phòng riêng, đã nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại từ phía xa.

“Sao gọi nhiều rượu thế này? Định chuốc say đàn Chu à?”

“Đừng nữa, đừng nữa, mấy chai này đều gọi cho Lộ Lộ, nhất định phải để chị ấy trở thành người đầu tiên ngủ cùng đại thần Chu…”

“Hoài Hứa đã mình có rồi, mọi người năng nên chừng mực một chút.”

“Lão đại nhạt quá đấy, chưa thấy ảnh bao giờ thì biết thật hay giả vờ? Chị dâu duy nhất mà Đại Phát em công nhận chỉ có Thẩm Lộ thôi!”

Chu Hoài Hứa đẩy cửa ra, lúc đẩy cửa mang theo vài phần hoảng loạn.

“Đại Phát, sau này đừng kiểu này nữa, người khác nghe thấy không hay đâu.”

Anh ta kéo tay tôi, dắt tôi đến trước mọi người: “Còn muốn xem ảnh gì nữa? Người thật đây rồi, đây là tôi, Lục Gia Nhất.”

Căn phòng ồn ào đột nhiên trở nên im phăng phắc.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Lộ, đã đăng bài viết đó.

Cô ta lạnh lùng tôi, ánh mắt đầy bất mãn.

[ – .]

“Adu, thật có à?”

“Vậy chị Thẩm Lộ thì sao? Tôi cứ tưởng chuyện họ đến với nhau chỉ là chuyện sớm muộn…”

“Đã có rồi mà còn thân thiết với đàn chị thế này? Nếu là nhà tôi thì chắc chắn tôi bị c.h.é.m c.h.ế.t rồi!”

Cậu trai tự xưng là Đại Phát liếc Thẩm Lộ, nhe răng : “Thì ra đây là mà đàn giấu bấy lâu, trông bình thường hơn em tưởng tượng.”

Tôi nhếch môi, cũng chẳng khách khí: “Thì ra đây là đàn em của Chu Hoài Hứa, cũng khá là nghèo nhỉ.”

“Cô ăn kiểu gì ?”

Cậu ta như bị dẫm phải đuôi, bật dậy khỏi ghế: “Chỉ cần một câu này thôi, tôi đã biết hoàn toàn không xứng với đàn Chu!”

Tôi : “Tôi chỉ học theo cậu thôi mà?”

“Thấy một là đánh giá ngoại hình, tôi cậu nghèo thì có sao?”

Thẩm Lộ đỏ mắt đứng dậy, kéo Đại Phát ra sau: “Hoài Hứa, tính Đại Phát như đâu phải không biết, chuyện khó nghe quá rồi.”

Tôi quay sang người vừa bị nhắc tên.

Người mà trong lúc xe mất kiểm soát sắp đ.â.m tới, đã đẩy tôi ra trước tiên.

Người mà khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là hỏi tôi có bị thương không.

Anh ta tôi, miệng mở ra rồi lại đóng lại, nở một nụ gượng gạo: “Bọn họ uống chút rượu vào là bắt đầu nhảm, em đừng để bụng.”

Những người khác cũng nhanh chóng hùa theo: “Đúng đúng , hôm nay thắng trận đấu vui quá, chị dâu đừng để bụng nhé.”

“Mau kê thêm ghế cho Lục… Tiểu Lục đi, giờ này chắc đói lắm rồi phải không?”

Mọi người thi nhau , Chu Hoài Hứa kéo tôi đến chỗ ngồi còn trống: “Không phải em bảo lâu rồi chưa ăn món Trung Quốc à? Hôm nay phải ăn cho thỏa thích đó.”

Chỗ ngồi của ta đúng ngay giữa tôi và Thẩm Lộ.

Còn vị trí của tôi, là người ở cửa vừa mới nhờ nhân viên thêm vào.

Bữa cơm này vì sự xuất hiện của tôi mà chẳng vui vẻ gì.

Thẩm Lộ lại càng im lặng, một mình uống hết ba chai bia.

Ai khuyên can cũng vô ích.

Lúc chuẩn bị rời đi, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Chu Hoài Hứa không chịu buông.

“Về nhà… em muốn về nhà…”

Người bên cạnh vừa định đưa tay đỡ lấy, Đại Phát đã ngăn lại: “Cậu không biết à? Lộ Lộ uống say không cho ai đụng vào, chỉ tin tưởng đàn Chu thôi.”

“Giờ cũng đành chịu, chỉ còn cách phiền đàn Chu đưa chị ấy về trước.”

Chu Hoài Hứa nhíu mày Thẩm Lộ một cái, ngẩng đầu hỏi tôi: “Nhất Nhất, chúng ta đưa ấy về trường học trước nhé?”

Tôi trầm ngâm giây lát, lắc đầu: “Hôm nay em mệt lắm, vừa ăn xong bụng cũng khó chịu, em muốn về trước.”

“Vậy …”

“Hu hu… Chu Hoài Hứa là đồ xấu xa, Đại Phát là tốt nhất của chúng ta, không giúp cậu ấy… Anh xấu lắm…”

“Em muốn về nhà em muốn về nhà… Chu Hoài Hứa, em muốn về nhà…”

Thẩm Lộ khóc đến mức không thở ra hơi, trông rất đau khổ.

Chu Hoài Hứa khẽ thở dài, bất lực : “Nhất Nhất, em… em về một mình có không?”

Có gì mà không chứ?

Sau này chẳng phải đều là những con đường không có sao?

Mọi người ra đến cửa, Chu Hoài Hứa đưa Thẩm Lộ lên xe.

Anh ta như chợt nhận ra điều gì, đột nhiên quay lại hỏi tôi: “Nhất Nhất, nhẫn trên tay em đâu rồi?”

Tôi thản nhiên đáp: “Mất rồi.”

Anh ta hơi ngẩn ra, miễn cưỡng : “Sao vẫn bất cẩn thế, mấy hôm nữa mua cho em cái khác, đảm bảo giống y như cũ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...