Tri Kỷ Của Bạn [...] – Chương 2

Chương 2

Thẩm Lộ gần như khóc nấc lên khi những lời này, mang theo đầy bụng tủi thân và không cam tâm.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng của Chu Hoài Hứa.

Anh ấy : “Vậy chỉ có thể trách người phù hợp đó đến quá muộn thôi.”

……

Trách người phù hợp đến quá muộn?

Tôi lập tức nhắm mắt lại, nước mắt không kìm rơi xuống.

Vậy tôi tính là người gì chứ?

Người đến sớm chiếm món hời sao?

Có những lời thật sự không thể chịu nổi, càng nghĩ càng khó chịu.

Vẫn còn nhớ năm thứ ba đại học, Chu Hoài Hứa cầm tiền học bổng dành dụm hai năm bay đến nước M đón Giáng Sinh cùng tôi.

Chuyến bay dài và vất vả khiến ta trông rất mệt mỏi.

Nhưng ta vẫn cố chấp đứng trước cổng trường đợi tôi tan học: “Anh muốn em thấy ngay lập tức, cũng muốn thấy em ngay lập tức.”

Chúng tôi ở trong căn hộ , cùng nhau chuẩn bị tiệc Giáng Sinh, ta nhẹ nhàng ôm tôi, nhỏ giọng than thở sao không có cánh cửa thần kỳ của Doraemon, như thì lúc nào cũng có thể gặp tôi…

Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống ngoài cửa sổ, ta cẩn thận đeo chiếc nhẫn đôi mua bằng tiền thêm vào tay tôi.

Hăm hở về những kế hoạch tương lai.

Lúc tôi, ánh mắt dịu dàng và đắm đuối.

“Nhất Nhất, bọn họ đều thay đổi trong chớp mắt, cũng cảm thấy như .

“Mỗi giây đều thích em hơn một chút.”

cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

……

Nhưng rốt cuộc là từ khi nào, chút cảm này đã trở thành trở ngại khiến ta không tìm người phù hợp?

Tôi không biết giờ phút này, tôi nên tháo chiếc nhẫn trên tay ném vào mặt ta, điên cuồng trách mắng ta.

Hay là trực tiếp rời đi, ngay cả chia tay cũng không cần trước mặt.

Nhưng tôi biết, tôi và Chu Hoài Hứa đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Ngay từ khi ta cho phép dấu vết của một khác liên tục xuất hiện trong cảm của chúng tôi.

Ngay từ khi ta với thích ta, lý do không thể ở bên nhau là “ ấy đến quá muộn”.

Thời gian khiến biến mất còn nhanh hơn cả thời tiết đổi mùa, còn nhanh hơn cả lá ngô đồng rụng đầy đường.

Tôi tháo chiếc nhẫn đôi, ném thẳng xuống hồ nhân tạo bên ngoài nhà thi đấu.

2

Mùa đông quạnh.

Yêu thương lặng lẽ bốc hơi, thậm chí không cần bất kỳ lý do nào.

Tôi kéo vali đi lung tung trên đường.

Bên cạnh Đại học Hàng Châu chính là trường cấp ba của tôi và Chu Hoài Hứa.

Qua hàng rào, tôi thấy một đôi nam nữ mặc đồng phục vô cùng nổi bật trên con đường rợp bóng cây.

Đột nhiên nhớ đến buổi dạ hội tốt nghiệp sáu năm trước, cũng trên con đường này.

Tôi đeo tai nghe vừa hóng gió đêm, vừa nhớ lại những chuyện đáng tiếc thời cấp ba, nhớ đến một vài… người khiến tôi tiếc nuối.

“Lục Gia Nhất.”

[ – .]

Giọng vừa mới khiến tôi trăm mối tơ vò trong đầu đột nhiên vang lên từ phía sau.

Là Chu Hoài Hứa.

“Anh thường nghĩ, nếu cứ im lặng đi theo sau em, liệu có đợi đến khi em quay đầu không?”

Tôi ngẩn ngơ tháo một bên tai nghe xuống, có chút không dám tin: “Gì… gì cơ?”

Chu Hoài Hứa đột nhiên : “Anh thích em, sợ không , sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”

Bên tai là tiếng ve kêu ồn ào, là bài “Summertime” lặp đi lặp lại.

Trong đôi mắt mang ý nhẹ nhàng của thiếu niên trước mặt chỉ tràn ngập hình bóng của tôi…

Một buổi trưa nắng chói chang nào đó năm lớp mười, khiến mọi rung ập đến bất ngờ.

Thiếu niên mà tôi vừa tiếc nuối nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, ấy thích tôi.

Tôi không tại sao lại thích ấy.

Giống như tôi không biết tại sao ấy lại thích tôi.

Có lẽ là vì đợt huấn luyện quân sự lúc mới nhập học, tôi với tư cách là lớp trưởng tạm thời đã yên lặng ở bên ấy cả buổi chiều trong phòng y tế.

Có lẽ là vì khi ấy bị vu oan ăn trộm tiền của cùng bàn, cả lớp chỉ có tôi một mình tin tưởng ấy.

Có lẽ là vì khi có người từ trường dạy nghề bên cạnh đến sự với ấy, tôi đã nắm tay áo đồng phục của ấy chạy qua hết con hẻm này đến con hẻm khác.

Vô số mảnh ký ức như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu.

“Nhưng em sắp phải ra nước ngoài rồi…”

Tôi có chút do dự.

Mặc dù đã tham gia kỳ thi đại học, kế hoạch đi du học đã quyết định từ lâu rồi.

“Anh biết, sẽ cố gắng nhiều hơn, em đi đâu, sẽ đến đó tìm em.”

Chu Hoài Hứa mười tám tuổi sợ tôi không tin, giơ tay phải lên thề: “Sau này mọi kế hoạch cuộc đời của Chu Hoài Hứa đều lấy Lục Gia Nhất trung tâm, ấy muốn đi đâu sẽ cùng ấy đi đến đó!”

Kể từ đó, tôi càng mong chờ gió mùa hè, mong chờ Chu Hoài Hứa của mùa hè, càng mong chờ mình trở thành mùa hè của Chu Hoài Hứa.

Một ngày trước khi về nước lần này, công ty thực tập vẫn náo nhiệt như thường lệ.

Máy điều hòa trung tâm phát ra tiếng vù vù nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang qua tôi, chuyện với tôi về kế hoạch phát triển trong tương lai.

Tôi mình nhất định phải về Hàng Châu, dù có là về bán bột củ sen.

Bởi vì Chu Hoài Hứa vẫn luôn đợi tôi mà.

Lúc đó tôi không biết, mùa hè năm mười tám tuổi, nơi đó đã sớm không còn ai nữa rồi.

3

Tôi tìm một quán cà phê, mở trang cá nhân của người đăng bài.

Bên trong đăng những điều nhỏ nhặt liên quan đến bọn họ.

Kéo xuống từng bài một.

Có bài là chữ, có bài là ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Đăng vào 2023.12.20

[Gần đây thí nghiệm của ấy đang vào giai đoạn chạy nước rút, nên giao việc đưa cơm trưa cho mình. Thật ra đều là mình tự , ấy ăn rất vui vẻ, quả nhiên muốn nắm giữ trái tim người đàn ông thì phải nắm giữ dạ dày trước.]

Đăng vào 2023.11.13

[Cố ý sớm một tuần cho ấy biết hôm nay là sinh nhật mình, cũng muốn món đồ trang sức nhỏ do ấy tự . (Nghe chiếc nhẫn trên tay ấy là tự , chắc là nhẫn đôi với ấy, bực thật!) Nhưng may mà ấy cũng cho tôi, mặc dù là một chiếc vòng tay…]

Đăng vào 2023.10.03

[Anh ấy mà không đi tìm ! Cả kỳ nghỉ Quốc Khánh bọn mình đều ở trong phòng thí nghiệm! Anh ấy còn thỉnh thoảng gọi tôi là Lộ Lộ, hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này! Lại thành công gần thêm một bước rồi! Rốt cuộc phải thế nào mới khiến ấy một lòng một dạ với mình đây?]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...