8.
“Bạn bè?” Kiều Trân khinh thường khịt mũi:
“Chồng cũ lừa dối của tôi lúc đó cũng như .”
“A, quả nhiên tra nam đều cùng một lý do thoái thác.”
“Trách không , ta ghét bỏ cậu, còn chia phòng ngủ với cậu, thì ra trong lòng còn có mối khó quên mà không thể đến với nhau.”
“Tối qua ta có gan ngủ với cậu, là có ý gì?”
Trong quán bar, tôi kể cho thân nghe chuyện tối qua, người này lại quay ngoắt lại. thậm chí còn tức giận hơn cả tôi.
Vốn dĩ tôi gần như tin rằng tối qua hai người họ thực sự có thể chỉ là bè, sau khi Kiều Trân ra điều này, tôi lại có chút nghi ngờ.
Hai người chúng tôi cùng nhau mắng Trì Hữu mấy trăm trận, cuối cùng tôi vui vẻ quyết định tối nay ngủ ở nhà Kiều Trân.
Bởi vì uống rất nhiều rượu, sau khi trở về nhà Kiều Trân, chúng tôi liền ngủ thiếp đi.
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, theo bản năng, tôi chạm vào điện thoại để kiểm tra thời gian, mới phát hiện ra nó đã bị tắt từ lúc nào đó.
Tôi đã sạc pin, ngay khi tôi bật nó lên, nhiều lời nhắc về tin nhắn cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình.
Vừa mở ra, có của Trì Hữu, của dì Trần, của và dì, và thậm chí cả mẹ của Trì Hữu.
Trên WeChat cũng có tin nhắn Trì Hữu gửi vào lúc 10 giờ tối qua.
[Vợ ơi, khi nào em về? ]
Nửa giờ trôi qua.
[Muộn rồi, em đang ở quán bar nào? Em gửi địa chỉ đến đón em không?]
Lúc đó tôi và Kiều Trân đang uống rượu say sưa thậm chí không thèm vào điện thoại, sau đó, khi chúng tôi gần như say khướt, chúng tôi bắt taxi thẳng đến chỗ Kiều Trân.
Một linh cảm xấu chợt ập đến trong lòng tôi.
Tối qua tôi uống nhiều quá, hình như quên với Trì Hữu rằng tôi ngủ ở nhà một người .
Đúng lúc tôi đang ngơ ngác thì điện thoại của tôi reo lên.
Tôi lập tức bắt máy, “Chào cậu .”
“Chiêu Chiêu, cuối cùng con cũng trả lời điện thoại.”
“Có chuyện gì ?”
“Mau đến bệnh viện. Tối qua Trì Hữu ngất xỉu.”
9.
Khi vội vã đến bệnh viện, Trì Hữu vẫn chưa tỉnh lại.
Câụ tôi rằng tối qua Trì Hữu rất lo lắng cho tôi khi thấy điện thoại của tôi tắt máy, tôi không trả lời tin nhắn WeChat nên một mình chạy ra ngoài tìm tôi.
Ở Giang Thành có rất nhiều quán bar, tìm từng quán một.
Sau khi tìm không thấy, tưởng tôi về nhà cậu nên gọi điện hỏi thăm hóa ra vẫn không tìm thấy.
Ban đầu định gọi cảnh sát, cuối cùng lại ngất đi vì quá lo lắng và thiếu thể lực.
Nhìn Trì Hữu tái nhợt đang truyền dịch trên giường bệnh, tôi há hốc mồm không nên lời.
Mẹ Trì Hữu liếc tôi, lạnh lùng : “Ra ngoài một lát.”
Tôi ngơ ngác đi theo bà ấy ra ngoài, còn chưa kịp lời xin lỗi thì đã mắng tôi: “Lê Chiêu, tôi nhớ kỹ, đã 25 rồi không còn là một đứa trẻ nữa, vì sao còn muốn lo lắng cho mình? Cô có biết không? Đêm qua nó đã tìm kiếm rất lâu rồi. Nó đã tìm kiếm khắp các quán bar ở Giang Thành, biết trạng của nó mà, nó không chịu nổi rắc rối và mệt mỏi.”
“Tôi biết giới trẻ hiện nay thích đến quán bar uống rượu, thư giãn mong hiểu rằng hiện tại đã có gia đình và chồng vẫn là một bệnh nhân cần chăm sóc. Cô hẳn nên có tự giác cùng đúng chừng mực, giống như đêm qua, không những không báo mà điện thoại còn tắt, tôi hy vọng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Tôi cúi đầu cắn môi: "Được rồi, tôi hiểu rồi.”
“Được rồi, vào đi.”
Tôi gật đầu, xoay người đi vào phòng bệnh, Trì Hữu chưa có dấu hiệu tỉnh lại nên tôi ngồi ở mép giường nhẹ nhàng nắm lấy tay , bàn tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ cũng lạnh lẽo.
Im lặng , tôi cảm thấy có lỗi.
Đáng lẽ tối qua tôi không nên uống nhiều như .
Đột nhiên, ngoài cửa có tĩnh.
“Con trai thế nào rồi?”
"Anh còn chạy tới đây? Cuộc họp đã kết thúc rồi?"
"Ừm.”
Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra.
Tôi lập tức đứng dậy: “Bố.”
Bố Trì Trì Hữu, rồi tôi, hừ lạnh: “Chạy ra ngoài uống rượu, còn cả đêm không về, giống cái gì?”
Mẹ Trì trừng mắt ông ấy, hạ giọng xuống: “Ông nhỏ giọng xuống không? Con trai tôi vẫn đang nghỉ ngơi."
"Tôi còn không phải bị con bé này chọc tức sao, lúc trước tôi đã bảo bà đừng tin lời đại sư gì đó bà không nghe, bây giờ thì tốt rồi, mới kết hôn chưa bao lâu đã vào bệnh viện rồi “
"Tôi không phải muốn cho thằng bé thêm hy vọng. Nó không muốn sống với chúng ta. Tôi nghĩ có người bên cạnh luôn là điều tốt chăm sóc nó."
"Vậy bà có thấy bây giờ nó chăm sóc tốt như thế nào không?"
"Ông nhất quyết tranh cãi với tôi? Ông có nghĩ rằng ông quan tâm đến con trai mình không? Hãy tự hỏi, ông đã đến thăm nó bao nhiêu lần trong những năm qua? "
"Tôi không quan tâm? Bà không phải không biết công việc có bao nhiêu bận rộn, bà nghĩ số tiền bỏ ra để chữa trị cho thằng bé đến từ đâu? Hơn nữa, bà có tư cách chỉ trích tôi. Hai mươi năm trước, nếu không phải vì một chuyện nhỏ nhặt mà nhất quyết cùng tôi tranh, còn trái đã không…”
"Trì Kiến Phi! Không phải đã đồng ya không nhắc tới chuyện này sao? Ông hiện tại có ý gì? Trách tôi đúng không? Ông không có trách nhiệm gì trong chuyện này sao?”
10.
Hai người chuyện với nhau, càng càng trở nên gay gắt.
Tôi hoàn toàn không thể chèn vào mà chỉ có thể đưa tay ra bịt tai Trì Hữu.
May mắn thay, lúc này y tá cuối cùng cũng đi tới nhắc nhở: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, xin người nhà giữ im lặng”.
Sau đó, mẹ Trì đưa bố Trì ra ngoài phòng bệnh.
Nhưng hai người tựa hồ lại đang ở bên ngoài cãi nhau, âm thanh có thể mơ hồ truyền vào trong phòng.
Tôi chợt thấy buồn mũi tôi đau nhức.
Họ dường như không quan tâm đến Trì Hữu nhiều như tôi nghĩ, lúc này họ vẫn có thể cãi nhau.
Tôi cảm thấy có chút khổ sở, mũi đỏ lên.
Bọn họ không giống như trong tưởng tượng của tôi, quan tâm lo lắng cho Trì Hữu, vào lúc này mà vẫn cãi nhau .
Tôi đau lòng vuốt những sợi tóc gãy trên trán của Trì Hữu.
Đột nhiên, lông mi của người trên giường bệnh cử , sau đó ta từ từ mở mắt.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh tỉnh rồi à?”
Trì Hữu tôi, hơi cau mày, mấp máy đôi môi khô khốc: “Bọn họ mắng em à?”
Điều đầu tiên ấy khi tỉnh dậy là quan tâm xem tôi có bị là mắng hay không.
Tôi lắc đầu "không"
“Sao mắt em đỏ thế?”
Vừa vừa đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt tôi.
“Em thực sự không sao.” Tôi cúi đầu : “Em xin lỗi. Tối qua em ngủ ở nhà một người , lẽ ra em nên với , khiến lo lắng.”
Anh nhẹ nhàng : “Không sao đâu.” không sao đâu, miễn là em ổn là .”
Bạn thấy sao?