1.
Lần đầu tiên tôi gặp Trì Hữu là ngày bố mẹ hai bên bàn bạc chuyện hôn nhân.
Trong nhiệt độ cao của tháng 8, mặc áo dài tay, lông mày lạnh lùng, lặng lẽ ngồi bên cạnh bố mẹ.
Tôi lặng lẽ , tôi ngạc nhiên khi thấy ấy trông đẹp trai đến .
Ngoại trừ sắc mặt bên ngoài có chút tái nhợt.
Trước đây tôi từng nghe sức khỏe của ấy không tốt.
Cách đây một thời gian, mẹ Trì đến chùa xem mệnh. Thầy rằng bệnh của Trì Hữu chỉ có thể chữa khỏi khi kết hôn.
Gia đình cậu tôi cờ là của gia đình họ Trì, họ đã sắp xếp hôn nhân cho con cái từ khi chúng còn nhỏ.
Đó là lý do cuộc hôn nhân này diễn ra.
Nhưng người đáng lẽ phải gả vào nhà Trì không phải là tôi mà là em họ tôi.
Nhưng cậu tôi không muốn gả con mình cho một bệnh nhân không biết liệu có khỏi bệnh hay không nên đã đẩy tôi ra ngoài.
Chỉ vì gia đình em ấy tốt với tôi.
Tôi không có cha từ khi còn nhỏ.
Sau khi mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô năm tôi sáu tuổi, tôi sống với bà ngoại.
Năm sau, bà tôi lâm bệnh nặng, trước khi ra đi bà đã giao đứa cháu bảy tuổi cho mợ, người đã trở thành con dâu của bà.
Vì thế tôi đã sống với mợ từ năm bảy tuổi.
Mợ tôi rằng chính việc mợ đồng ý nhận nuôi tôi đã giúp tôi không trở thành một đứa trẻ mồ côi không ai muốn.
Mợ đã nuôi tôi hơn mười năm và cho tôi một cuộc sống thoải mái bao gồm cả chi phí y tế cao khi bà bị bệnh, gia đình mợ cũng chi trả.
Tôi nên biết cách trả ơn.
2.
Sau khi bàn bạc hồi lâu, Trì gia đã tính đến sức khoẻ của Trì Hữu và quyết định tạm thời không tổ chức hôn lễ mà phải lấy giấy chứng nhận trước.
Đương nhiên mợ tôi không phản đối.
Tôi nhanh chóng lấy chứng nhận và chuyển đến biệt thự của nhà Trì.
Biệt thự này rất hẻo lánh, ở vùng núi ngoại ô.
Người ta đây là nơi ở cũ của nhà họ Trì và là nơi Trì Hữu dưỡng bệnh.
Ngôi nhà rất lớn, có hai tầng, bố mẹ Trì Hữu không sống ở đây, chỉ có một người dì chăm sóc cuộc sống hàng ngày của .
Vừa bước vào cửa, dì đã chào tôi và kính cẩn gọi tôi là chủ.
Tôi không cảm thấy thoải mái với danh hiệu này tôi chỉ mỉm .
3.
Có lẽ vì không có nền tảng cảm, hoặc sức khỏe Trì Hữu không cho phép nên chúng tôi đã không gì trong đêm tân hôn.
Chúng tôi nằm ngửa trên giường, bầu không khí im lặng đến rợn người.
Đây là lần đầu tiên tôi ngủ với một người đàn ông, hơn nữa còn là bệnh nhân nên khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Trong khung cảnh mờ ảo, tôi quay lại .
Anh nhắm mắt lại, bất như đang ngủ.
Thấy không đắp chăn, tôi hơi nghiêng người chuẩn bị đắp chăn cho .
Vừa đưa tay ra, đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt đột nhiên đối diện.
Đôi mắt của Trì Hữu rất đẹp, trong trẻo, khiến người ta không khỏi có chút tiếc nuối.
"Tôi……”
Chưa kịp xong, ấy đã quay người lại quay lưng về phía tôi.
Tôi xấu hổ rút tay lại, giải thích: “Em chỉ muốn đắp chăn cho thôi.”
Anh ấy không gì.
Tôi lại nhỏ giọng : “Tư thế ngủ của em không tốt lắm, nếu phiền có thể đẩy em dậy. Nếu nửa đêm cảm thấy khó chịu, một lúc sau cũng có thể đánh thức em dậy.”
Sau một lúc lâu ừ một tiếng, giọng có chút nghẹn ngào.
Tôi hơi quay người lại, quay mặt đi khỏi ấy.
Không biết có phải ban đêm giật chăn của mà sáng hôm sau Trì Hữu bị cảm lạnh.
Sau đó dọn đến phòng ngủ phụ, vẫn không có dọn về lại.
4.
Tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây.
Tôi cũng dần dần nhận ra Trì Hữu có vẻ ghét tôi.
Có lần vô bị nghẹn khi uống thuốc, tôi chạy tới vỗ nhẹ vào lưng và hỏi đã đỡ hơn chưa.
Có lẽ tôi đến quá gần nên cau mày tránh ra xa vài mét.
Như thể ấy không thích tôi .
Một lần khác, buổi tối tôi thức dậy uống nước, khi mở cửa phòng thì gặp Trì Hữu cũng ra mở cửa.
Phòng ngủ chính và phòng việc đối diện nhau, ánh mắt chạm vào nhau.
Đúng lúc tôi đang định hỏi tại sao ấy vẫn chưa nghỉ ngơi thì bang một tiếng cánh cửa đối diện đã đóng lại.
Tôi đứng đó sững sờ hồi lâu.
Sau đêm nay, tôi sẽ không bao giờ mặt nóng dán mông lạnh nữa. ( Chỉ sự nhiệt của mình đáp lại bằng sự hờ hững lạnh nhạt của đối phương.)
Vài ngày tới tôi phải đi công tác ở Bắc Thành, chưa xác định thời gian về.
Tôi cũng chỉ vấn đề này với dì Trần.
Dù sao Trì Hữu cũng không quan tâm tôi đi đâu, ấy nhất định ước gì tôi không ở nhà.
Buổi sáng đi công tác, vì biệt thự cách sân bay khá xa nên đồng nghiệp phải lái xe tới đón.
Đến cổng, xuống xe cất hành lý của tôi vào cốp xe.
Tôi cảm ơn ấy và khi chuẩn bị lên xe, tôi vô thấy bóng dáng quen thuộc trên ban công tầng hai của biệt thự.
Bạn thấy sao?