4.
Tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây.
Tôi cũng dần dần nhận ra Trì Hữu có vẻ ghét tôi.
Có lần vô bị nghẹn khi uống thuốc, tôi chạy tới vỗ nhẹ vào lưng và hỏi đã đỡ hơn chưa.
Có lẽ tôi đến quá gần nên cau mày tránh ra xa vài mét.
Như thể ấy không thích tôi .
Một lần khác, buổi tối tôi thức dậy uống nước, khi mở cửa phòng thì gặp Trì Hữu cũng ra mở cửa.
Phòng ngủ chính và phòng việc đối diện nhau, ánh mắt chạm vào nhau.
Đúng lúc tôi đang định hỏi tại sao ấy vẫn chưa nghỉ ngơi thì bang một tiếng cánh cửa đối diện đã đóng lại.
Tôi đứng đó sững sờ hồi lâu.
Sau đêm nay, tôi sẽ không bao giờ mặt nóng dán mông lạnh nữa. ( Chỉ sự nhiệt của mình đáp lại bằng sự hờ hững lạnh nhạt của đối phương.)
Vài ngày tới tôi phải đi công tác ở Bắc Thành, chưa xác định thời gian về.
Tôi cũng chỉ vấn đề này với dì Trần.
Dù sao Trì Hữu cũng không quan tâm tôi đi đâu, ấy nhất định ước gì tôi không ở nhà.
Buổi sáng đi công tác, vì biệt thự cách sân bay khá xa nên đồng nghiệp phải lái xe tới đón.
Đến cổng, xuống xe cất hành lý của tôi vào cốp xe.
Tôi cảm ơn ấy và khi chuẩn bị lên xe, tôi vô thấy bóng dáng quen thuộc trên ban công tầng hai của biệt thự.
Bạn thấy sao?