13.
Khi bước ra khỏi quán cà phê, tôi hoàn toàn mất tập trung.
Tôi bàng hoàng đứng trước đèn giao thông. Đột nhiên tôi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình “Lê Chiêu.”
Tôi ngẩng đầu thấy Trì Hữu mặc bộ đồ bệnh viện sọc xanh trắng đang đi qua đường.
Nắng có phần chói chang khiến làn da của càng nhợt nhạt hơn.
Anh bước đến gần, cúi xuống hỏi tôi: "Sao em đứng ngốc ở đây thế?”
Tôi chật vật : "Sao lại ở đây? Cũng không mặc áo khoác vào."
"Anh hơi lo lắng cho em."
Tôi lập tức bật khóc, tim như bị kim đâm.
Trì Hữu hoảng hốt ôm tôi vào lòng: “Sao em lại khóc? Thư m bắt nạt em à?”
Tôi không nên lời chỉ lắc đầu.
“Cô ấy với em điều gì à?”
Trì Hữu vỗ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh không sao đâu, Lê Chiêu đã nhiều năm rồi, em đừng khóc không?”
Những năm đó, chịu nhiều khổ cực như , ấy chỉ đơn giản không sao mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi càng khóc nhiều hơn tim tôi càng đau hơn.
Tại sao một Trì Hữu tốt như lại phải trải qua chuyện này?
“Thư m cho biết khi Trì Hữu 5 tuổi bị bọn buôn người bắt cóc.
Chỉ vì vào ngày sinh nhật của , bố mẹ đã đưa đến công viên giải trí, trên đường Trì Hữu vào WC hai vợ chồng không đi theo họ cứ cãi nhau những chuyện vụn vặt ở bên ngoài, chờ bọn họ cãi xong Trì Hữu đã bị b.u ô n ng. ư ời trong WC bắt đi.
Mặc dù sau đó tìm thấy đã bị t. r. a t.ấ. n đến mức gần ch. e. t.
Lúc đó ấy một cặp vợ chồng không có khả năng sinh con mua về.
Lúc đầu, hai vợ chồng đối xử khá tốt với ấy.
Ai biết rằng năm sau, người phụ nữ đó có thai, sau khi mang thai thái độ của hai vợ chồng thay đổi và mọi chuyện đều thay đổi.
Chỉ một việc không hài lòng liền ra tay với Trì Hữu, mỗi ngày còn bắt việc ngoài đồng.
Sau đó, người phụ nữ này sinh một đứa con trai, hai người lại bàn việc bán Trì Hữu, trong khi chờ bán Trì Hữu mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm hai vợ chồng thậm chí còn bắt đi ngủ trong chuồng lợn vào đêm giao thừa.”
“Không ai biết thế nào một đứa trẻ bảy tuổi có thể vượt qua đêm giao thừa khi nhiệt độ dưới 0 độ, may mắn là ông trời rất nhân từ, nửa đêm một tên trộm đi vào chuồng lợn để trộm lợn và vô tìm thấy cậu bé thu mình trong góc, sau một hồi đấu tranh tinh thần, cuối cùng quyết định gọi cảnh sát.”
Trải qua mấy năm nay thể xác và tinh thần của Trì Hữu đã bị tổn rất nhiều, kể từ khi tìm về sức khỏe cũng không tốt, hoàn toàn dựa vào thuốc, lần trước đến gặp ấy, trạng của ấy đã tốt hơn trước rất nhiều, đến đây tôi muốn giải thích với một chút, rằng ngày đó tôi đi giục bản thảo không biết đúng không?
Trì Hữu thực ra là một tác giả bán chạy nhất, và tôi không chỉ là của ấy mà còn là người biên tập cuốn sách mới của ấy.
“Anh ấy đã từng phong thần nhờ một cuốn sách khi mới 20 tuổi.
Sau này, vì lý do sức khỏe, ấy đã ngừng viết cách đây hai năm.
Khoảng thời gian trước, ấy đột nhiên gửi cho tôi bản tóm tắt cuốn sách mới của mình, rằng ấy đã kết hôn và phải nuôi vợ, mấy ngày trước ngừng viết mà không báo trước, độc giả lại hối rất nhiều, nên tôi chạy đến nhà để xem chuyện gì đang xảy ra với ấy, đến nơi tôi mới biết là do nhớ vợ, nhớ mãi không ra chữ.”
Bạn thấy sao?