Trêu Trọc Anh Em [...] – Chương 3

Chương 3

Anh chậm rãi ôm lấy tôi, quay lưng về phía Thẩm Trạch.

Khoảng cách quá gần, đôi môi chỉ cách tôi vài centimet.

Tôi không dám thở mạnh.

“Chậc, em à, cậu chơi không đẹp rồi đấy, bỏ mặc tôi một bên, mà tán một mình sao?”

Thẩm Trạch lười nhác bước tới, giọng điệu đầy trêu chọc.

Dù không thấy mặt, chỉ cần nghe giọng ta thôi, tôi đã giật b.ắ.n lên như bị điện giật.

Tư Diễn nghịch ngợm mấy ngón tay tôi, nhạt:

“Cô ấy thú vị hơn .”

“Ồ?” Thẩm Trạch tỏ vẻ hứng thú. “Cô em mà dẫn về nhà, rất biết… phải không?”

Da đầu tôi căng lên, từng cơn tê dại lan khắp sống lưng.

Vậy mà Tư Diễn vẫn thản nhiên đáp:

“Đúng .”

“Chậc, không định giới thiệu với tôi một chút à?”

Tư Diễn vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu nhàn nhã đầy bá đạo:

“Cô ấy muốn gặp không?”

Tôi sắp khóc đến nơi, liều mạng lắc đầu như trống bỏi.

Tư Diễn bật , nụ xấu xa đến cực điểm:

“Cô ấy nhát người lạ.”

Lời vừa dứt, tôi lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, như thể có ánh mắt ai đó đục khoét một lỗ lớn trên người mình.

May mà ánh sáng ở đây đủ mờ, tôi lại hóa trang kín mít, Thẩm Trạch vẫn chưa nhận ra người đang ngồi trên đùi Tư Diễn chính là tôi.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tư Diễn lại cố không để tôi yên, ghé sát bên tai tôi, khẽ thì thầm:

“Chị à, Thẩm Trạch nổi giận rồi…”

Sau lưng, tiếng bước chân của Thẩm Trạch ngày một gần, ta có vẻ định ngồi xuống ngay bên cạnh Tư Diễn.O Mai d.a.o Muoi

Chỉ cần ta ngồi xuống, chắc chắn sẽ nhận ra tôi.

Từng dây thần kinh trong đầu tôi căng đến mức sắp đứt, tôi gần như nghẹt thở.

Nhìn thấy vẻ hoảng loạn của tôi, Tư Diễn kích đến mức đầu ngón tay cũng run lên, hơi thở dồn dập, giọng điệu kéo dài đầy mê hoặc:

“Để Thẩm Trạch giúp chúng ta khuấy không khí, không?”

Mặt tôi tái mét, sắp phát điên rồi!

“Tôi đáng sợ đến sao?” Thẩm Trạch cực kỳ khó chịu. “Cô nàng này còn chưa gặp tôi lần nào, chỉ mới nghe giọng tôi đã run rẩy thế này?”

“Lão tử không chơi với mấy người nữa.”

Anh ta cảm thấy mất hứng, ra vẻ muốn rời đi.

“Khoan đã.” Tư Diễn gọi hắn lại, đôi mắt trong veo dần tối xuống, như một tinh mê hoặc lòng người. “Cùng nhau?”

Cùng… nhau?

này quá mức ám muội, khiến tôi sợ đến mức đầu óc choáng váng, suýt nữa nhảy khỏi người Tư Diễn.

“Anh em à, cũng chẳng khách sáo nhỉ?” Thẩm Trạch xấu xa.

Tư Diễn khẽ nâng mí mắt, ánh sắc bén như lưỡi dao:

“Tôi là, cùng nhau đi.”

Thẩm Trạch nhướng mày, cuối cùng mới hiểu ra, bật ra một tiếng “Hừm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tư Diễn trừng mắt tôi, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Được rồi, tôi có tội…

Chờ bọn họ đi xa, tôi vội vàng chuồn khỏi quán như chạy trốn.

Sau một trận nháo nhào, tôi cuối cùng cũng về nhà.

Chưa kịp ôm lấy ghế sofa quá năm phút, tôi đã nhận tin nhắn đe dọa từ Thẩm Trạch:

“Lâm Triều Niệm, ba ngày nữa nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng trách lão tử trừng .”

Anh ta đang tiếng người à?

Anh ta bản thân thì ở ngoài trăng hoa ong bướm, mà còn dám mặt dày bóc lột người cũ?

Là con trai của ông chủ thì ghê gớm lắm sao?

Anh ta thấy mình giỏi lắm sao?

Thật xui xẻo!

Nếu bây giờ ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đ.ấ.m nát cái mặt chó của ta!

“Nghe rõ chưa?” Thẩm Trạch lại nhắn tới một tin nữa.

“1.”

Tôi úp ngược điện thoại xuống, như thể tiêm thuốc kích thích, lao thẳng vào phòng việc và vùi đầu vào công việc.

Chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc theo từng bản thiết kế sắp xếp. Bất giác, kim giờ đã chỉ đến năm giờ sáng.O Mai d.a.o Muoi

Tôi mệt đến mức đầu óc mơ hồ, mà mới chỉ hoàn thành sáu phần trăm nhiệm vụ.

Tôi sắp khóc đến nơi rồi.

Kiếp trước tôi có phải đã đào mộ tổ tiên nhà Thẩm Trạch không?

Tại sao chia tay rồi mà hắn vẫn bám dai như ma quỷ để hành hạ tôi thế này?

Khóc một trận nhanh gọn xong, tôi ổn định lại tinh thần và tiếp tục lao vào công việc.

Không phải tôi cố bám trụ ở công ty của Thẩm Trạch.

Mà là vì, trước đó không lâu, ông chủ đã ám chỉ rằng danh sách thăng chức cuối năm có tên tôi.

Nếu không có gì bất ngờ, vị trí giám đốc thiết kế sẽ thuộc về tôi.

Vào thời điểm quan trọng này, tôi không thể để Thẩm Trạch nắm nhược điểm của mình.

Công ty rất tôn trọng cảm hứng sáng tạo của nhà thiết kế, không bắt buộc chúng tôi phải đến đúng giờ mỗi ngày.

Vì để hoàn thành khắc nghiệt của Thẩm Trạch, tôi tự nhốt mình trong nhà, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, cũng chẳng ăn uống gì, chiến đấu đến kiệt sức.

Cuối cùng.

Nhiệm vụ hoàn thành …

Tôi không dám lãng phí dù chỉ một giây, mắt thâm quầng, mang theo “chiến tích” lao thẳng đến công ty.

Mười một giờ trưa, Thẩm Trạch đến.

Bên cạnh ta còn có một xinh đẹp, quyến rũ.

Đầu tôi bỗng trống rỗng, theo phản xạ muốn rời đi.

“Lâm Triều Niệm, định trốn đi đâu?”

Thẩm Trạch lập tức phát hiện ra tôi, bước chân tôi thoáng khựng lại.

Anh ta thản nhiên dắt tay kia, đứng giữa văn phòng.

“Thông báo với mọi người một chuyện. Đây chính là giám đốc thiết kế mới của các .” Giọng điệu của Thẩm Trạch hiếm khi dịu dàng như . “Tiểu thư Đinh Sở Tinh.”

Không khí xung quanh ngay lập tức trở nên căng thẳng, mọi người đồng loạt về phía tôi.

Tôi mở to mắt, kinh ngạc ta.

Anh ta liếc tôi một cái khinh miệt, nhạt, rồi dẫn Đinh Sở Tinh đi về phía văn phòng tổng giám đốc.O mai d.a.o muoi

Đám đông bắt đầu xôn xao.

“Tôi còn tưởng vị trí giám đốc thiết kế là của Niệm Niệm, sao Tiểu Thẩm Tổng lại để người khác nhảy vào như ?”

“Đúng , mỗi năm công ty tổ chức hội nghị tổng kết, ông Thẩm chẳng phải đều ám chỉ Niệm Niệm có tiềm năng sao, công ty sẽ không bạc đãi ấy.”

“Tôi hóng chuyện này, Đinh Sở Tinh hình như là của Tiểu Thẩm Tổng, tôi hôm trước có thấy họ ở Phúc Nguyên Lộ, khá thân mật đấy…”

Trong khoảnh khắc, tim tôi như chìm xuống đáy vực…

“Niệm Niệm, đừng buồn nữa, nếu em thật sự không chịu , thì cứ đi hỏi Tiểu Thẩm Tổng cho rõ.”

“Đúng rồi, em phải cầu một lời giải thích, em đừng như …”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...