08
“Giang Nhu.”
Giọng Lâm Tịch Bạch lạnh lẽo.
“Tôi chưa từng thích .
Kể cả khi không có A Vũ, tôi cũng sẽ không chọn .”
Gương mặt cậu ta giờ đây phủ kín sự chán ghét.
Giữa đôi mày, là luồng sát khí sắc lạnh.
“Hội trưởng Lâm!
Đừng bị con tiện nhân đó mê hoặc!
Cô ta là hồ ly tinh, không phải sao?!
Nếu không, sao lại dám dụ dỗ ngay trong văn phòng… rồi còn rủ rê hôn nhau ở vườn trường?!”
Giang Nhu gào lên, không giữ nổi lớp vỏ bọc thanh cao.
Tôi bật .
Hóa ra hôm ấy trong văn phòng, ta đã phát hiện rồi.
Cũng phải thôi, tôi đã phát ra tiếng mà.
Giang Nhu có là đồ ngốc cũng không thể không nghi ngờ.
Tôi tựa nhẹ vào n.g.ự.c Lâm Tịch Bạch, nũng nịu:
“Bạn trai à, chuyện này… là ra đó.
Anh tự xử đi.”
Lâm Tịch Bạch bật , cúi xuống hôn tôi lần nữa, đầy quyến luyến.
Sau đó, cậu ta đỡ tôi trèo ra khỏi cửa sổ.
“Nếu em đã không muốn công khai, thì mọi chuyện… cứ để trai lo.”
Tôi vừa hạ người xuống đất, thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vân Tiêu đang đứng gần đó.
“Vũ Vũ… bà thật sự hẹn hò với Lâm Tịch Bạch rồi à?”
Tôi đ.ấ.m nhẹ vào vai cậu ấy, chỉ vào môi mình—vẫn còn sưng đỏ.
Cười rạng rỡ:
“Nhìn kỹ đi, đây là bằng chứng sống.”
Vân Tiêu không gì, chỉ mỉm nhẹ:
“Vậy thì… chúc mừng bà đã cưa đổ học thần lạnh lùng nhất trường.”
Từ hôm đó, Giang Nhu không bao giờ đến tìm tôi và Lâm Tịch Bạch nữa.
Tôi không biết cậu ta xử lý bằng cách nào, mà… bớt phiền toái thì tôi cũng chẳng cần quan tâm.
Mối quan hệ của chúng tôi vẫn giấu kín hoàn hảo.
Không một ai nhận ra điều gì khác thường.
Và trong những góc khuất của ngôi trường này, chúng tôi vẫn say sưa hôn nhau—một cách cuồng nhiệt và bất cần.
Càng bên nhau, tôi càng nhận ra—tôi và Lâm Tịch Bạch thực sự hợp nhau.
Từ tính cách cho đến quan điểm sống.
Không hổ là kiểu người giống tôi.
Dần dần, Vân Tiêu không còn xuất hiện bên cạnh tôi nữa.
Thay vào đó là hình bóng Lâm Tịch Bạch—ngày một rõ nét.
Cậu ta… cũng trở thành người trai giữ chân tôi lâu nhất từ trước đến nay.
Cho đến một ngày…
Một ý nghĩ độc ác lại thoáng qua trong đầu tôi.
09
“À Vũ, hôm nay sao cứ thẫn thờ thế?”
Trên sân thượng trường học, Lâm Tịch Bạch siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt lơ đãng đầy hờ hững của tôi, có chút nghi hoặc.
Tôi chống cằm, ánh mơ màng, dường như không chút để tâm.
Thế , sâu trong đáy mắt lại ánh lên một tia tà ác lặng lẽ.
“Chúng ta… chia tay đi.”
Kẻ độc ác trong tôi lại nghĩ—nếu tự tay vứt bỏ cậu ấy, chắc sẽ càng kích thích hơn.
Lâm Tịch Bạch cứng người trong giây lát, sau đó khan như thể cố nhẹ hình.
“A Vũ, em gì thế?”
Cậu ta đưa tay nâng cằm tôi, muốn cúi xuống hôn.
Tôi nghiêng mặt tránh đi, khẽ lạnh.
Rồi vung tay—”bốp”—một cái tát rát cả lòng bàn tay vang lên giữa không trung.
Tôi đứng dậy, cúi đầu xuống cậu ta đang ngồi đó, ánh mắt ngạo nghễ, lạnh như băng.
“Lâm Tịch Bạch, tôi… chán cậu rồi.”
Đồng tử cậu ta co rút mạnh mẽ.
Ánh mắt như muốn bóp nát tôi, vẫn cố kiềm chế.
“Vậy ra… từ đầu đến cuối, em chưa từng coi là trai?”
Tôi khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Bạn trai?
Cậu cũng xứng à?
Chỉ là một món đồ chơi để giải khuây thôi.
Sao, chẳng lẽ cậu thực sự tôi rồi à?
Lâm Tịch Bạch, đúng là ngu ngốc.”
Từng lời, từng chữ đều chứa đầy độc dược.
Tôi cậu ta, chẳng khác nào đang dẫm lên lòng tự trọng của một người si .
Lâm Tịch Bạch cúi đầu, bàn tay nổi gân xanh vì tức giận.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng như tượng đá giờ đã nhuốm màu nguy hiểm.
Giọng khàn khàn, lộ rõ vẻ vặn vẹo trong cảm :
“Những lời em … là thật sao?
Trong mắt em, … chỉ là trò tiêu khiển?”
Tôi cong môi, ngữ điệu lạnh lẽo đến tàn nhẫn:
“Đúng .
Ngay từ đầu tôi đã cố quyến rũ cậu để kéo cậu rơi khỏi đỉnh cao.
Giờ mục tiêu đã đạt , tôi còn giả vờ gì nữa?”
Lâm Tịch Bạch không , chỉ lặng lẽ tôi.
Rồi cậu ta khẽ một câu, ánh mắt thâm sâu:
“A Vũ, hy vọng em… sẽ không hối hận.”
Tôi bật , khoát tay chào cậu ta.
Hối hận?
Tôi chưa từng biết sợ.
Vì tôi, ngay từ đầu, vốn không phải người xứng đáng có thứ gọi là .
Tôi rời khỏi Lâm Tịch Bạch như chưa từng .
Rồi nhanh chóng… tán tỉnh một “bé cưng” mới—Giang Mộc.
Thế , khi tôi và cậu ấy đang tứ trong khu rừng nhỏ sau trường… thì bị Lâm Tịch Bạch bắt gặp.
10
Ở bên Giang Mộc, tôi chẳng mấy hứng thú.
Tôi cứ cảm thấy, sau khi chia tay với Lâm Tịch Bạch, bản thân mình chẳng còn tha thiết gì với thế giới này nữa.
“Chị Vũ… chị không thích em sao?”
Giang Mộc chớp mắt hỏi, giọng ngập ngừng như cún con bị bỏ rơi.
Tôi xoa đầu cậu ấy, mỉm nịnh nọt:
“Sao lại không chứ?
Chị rất thích những người như em—non nớt, dễ thương.”
Lâm Tịch Bạch hồi ấy cũng từng non nớt như .
Chỉ khác là, sau khi tôi “huấn luyện” qua vài lần hôn, cậu ấy đã trở thành con thú hoang cuồng nhiệt, tham lam chiếm hữu.
Nhưng đi cũng phải lại—trong tất cả trai, Lâm Tịch Bạch vẫn là người khiến tôi hài lòng nhất.
Còn chưa kịp dứt lời, một ánh mắt sắc lạnh như lưỡi d.a.o lập tức quét tới.
Giọng quen thuộc vang lên, lạnh tanh:
“Cố Vũ, Giang Mộc.
Lén lút đương trong rừng—mỗi người viết kiểm điểm 5.000 chữ.”
Lâm Tịch Bạch mặt không biểu cảm, bộ đồng phục học sinh cài đến tận cổ.
Chỉ có bàn tay gân guốc nổi rõ… bán đứng cảm của cậu ta.
Tôi nheo mắt, khẽ nhếch môi, nửa nửa mỉa mai:
“Hội trưởng Lâm nghiêm khắc thật đấy.
Sao hồi ở đây hôn tôi, cậu chẳng viết kiểm điểm?”
Câu vừa dứt, Giang Mộc ở phía sau tôi như c.h.ế.t lặng.
Cậu ta quay qua tôi, rồi quay sang Lâm Tịch Bạch, ánh mắt đầy kinh hãi.
“Đi viết kiểm điểm!”
Lâm Tịch Bạch lạnh lùng ra lệnh.
Giang Mộc không dám cãi nửa câu, vội chạy mất.
Chỉ còn tôi và Lâm Tịch Bạch ở lại.
Tôi tựa vào thân cây, giọng ngao ngán:
“Gì nữa đây?”
Lâm Tịch Bạch tôi chằm chằm.
Đột nhiên, cậu ta áp sát, siết chặt vai tôi, rồi hôn tôi như dã thú.
“Thằng đó… hôn em có như không?”
“Trả lời đi!”
Từng câu, từng chữ như xé toạc không khí.
Tôi bị ép đến bật nước mắt.
Thế vẫn cứng đầu:
“Lâm Tịch Bạch, cậu ta còn giỏi hơn cậu nhiều!”
Bàn tay cậu ta buông tôi ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cậu ta đưa ngón tay lướt qua môi tôi, rồi ghé sát tai tôi, giọng lạnh buốt:
“Cố Vũ… em cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi quay về lớp, Vân Tiêu vừa thấy đã hỏi ngay:
“Chị Vũ… môi chị bị sao ?”
Tôi nằm rạp xuống bàn, rầu rĩ:
“Tên điên Lâm Tịch Bạch hôn đấy.”
Vân Tiêu thoáng biến sắc.
Nhưng tôi chẳng nhận ra.
Tôi càng nghĩ càng tức.
Cậu ta lấy tư cách gì mà bắt tôi viết kiểm điểm chứ?
Tôi không thèm viết xem cậu ta gì tôi!
Nhưng… một tuần trôi qua.
Lâm Tịch Bạch chẳng hề nhắc lại chuyện đó.
Tôi bắt đầu… thấy hụt hẫng.
Cho đến cuối tuần, tôi bất ngờ bị …nhốt.
Bạn thấy sao?