“Có chút tiền mà như vàng bạc, ai thèm chứ, cái thứ vô ơn!”
Họ vừa chửi vừa quay lưng bỏ đi, bước mấy bước lại quay lại mắng tiếp.
Tôi lạnh lùng theo.
“Nếu tôi thấy bất kỳ lời nào xấu tôi trên mạng, tôi sẽ bóc trần hết. Muốn chết, thì chết chung.”
Sắc mặt cả ba đứa xám xịt, chẳng ai dám gì thêm.
Lên xe, tôi lấy khăn ướt lau sạch nước bọt trên mặt, mắt cay cay.
Đúng .
Đứa con trai mà bố mẹ tôi xem như bảo bối, thật ra không phải con ruột.
Là con mua về.
Cái tên “Tiện nhân Giang” đã theo tôi suốt mười tám năm.
Vừa đủ tuổi trưởng thành, việc đầu tiên tôi là đổi tên.
Về sau, tôi nghe bố của Tang Hạ bị kết án hai mươi năm vì tham ô.
Không lâu sau, Tang Hạ cũng bị một gã trung niên tạt axit giữa đường, gương mặt bị hủy hoại hoàn toàn.
Từ đó, ta biến mất khỏi thế giới.
Tôi từng nghĩ với loại công tử như Cố Cảnh Hành, bị từ chối là sẽ buông tay.
Không ngờ hắn lại càng điên cuồng hơn.
Hắn tung video xin lỗi khắp mạng, còn bao trọn các màn hình lớn và đèn LED trên taxi ở thành phố Vân để xin lỗi tôi.
“Giang Thời Nguyện, xin lỗi.”
Một tháng sau, tôi gặp lại hắn.
Vừa ra khỏi khu chung cư đã thấy hắn đứng đợi không xa.
Hắn tiến đến, cẩn trọng mở lời:
“Giang Thời Nguyện, lần này để theo đuổi em.”
Hắn lấy ra mấy thẻ ngân hàng, ánh mắt chưa từng nghiêm túc như .
“Đây là tất cả tài sản lưu của . Em tiền, sẽ đưa em tất cả.”
“Đây là nhà, là xe đứng tên . Đây là cổ phần của , đều có thể chuyển hết cho em, chỉ cần em chịu cho một cơ hội.”
Hắn khẽ run giọng:
“Giang Thời Nguyện, đây là tất cả thành ý mà có thể đưa ra.”
Tôi hắn, khẽ :
“Anh khiến tôi khó xử thật đấy.”
Cố Cảnh Hành lập tức đỏ mắt, tôi đầy tiếc nuối:
“Em vẫn từ chối .”
Tôi không đáp, lên xe.
Khi nổ máy, tôi nghe hắn từ phía sau:
“Giang Thời Nguyện, có thể em không tin, thật sự em, muốn ở bên em.”
Tôi đóng cửa sổ xe, cách ly hết mọi âm thanh.
Tối hôm đó, tôi tham dự một buổi tiệc trong ngành.
Vừa bước vào, đã có không ít người nâng ly đến chào hỏi.
“Giám đốc Giang, danh tiếng vang xa quá.”
“Giám đốc Giang tới rồi à.”
Tôi khéo léo đáp lời từng người.
Chợt trong khoảnh khắc, tôi như thấy mười tám tuổi đầy vết thương ấy, mắt sáng rực :
“Wow, chị thật rồi!”
Mắt tôi dần mờ đi, mũi cũng cay xè.
Ừ, tôi thật sự rồi.
Tôi đã thoát khỏi cái gia đình đó, đạt tự do tài chính.
Tôi thẳng vào tham vọng và khát khao của mình, không ngừng phấn đấu vì nó.
Cô mười tám tuổi vui sướng chạy vòng quanh tôi, rạng rỡ và kiêu hãnh.
“Trời sập thì đã sao.”
“Bà đây nghịch thiên đổi mệnh!”
8. Ngoại truyện Cố Cảnh Hành
Lần đầu tiên tôi gặp Giang Thời Nguyện, trong mắt ấy đã ánh lên một thứ — tham vọng.
Kiểu mê tiền như thế tôi thấy nhiều rồi.
Nhớ lại lời Tang Hạ từng về em, tôi không nhịn mà bắt đầu mong chờ: một năm sau ấy sẽ thành ra sao?
Lúc dẫn đi mua túi, cái vẻ nghèo khổ của ấy thật sự tôi chán ghét.
Không ngờ ấy lại nhào vào lòng tôi, gọi tôi là chồng bằng giọng ngòn ngọt.
Tôi gần như nghiến răng mới nhịn cơn tức muốn đánh người.
Lúc ấy đang mải chọn túi, tôi phải kéo Tang Hạ ra ngoài hôn cả buổi mới đè nén cảm giác buồn nôn.
Thật ra tôi cũng chẳng gì Tang Hạ.
Cô ta đến gần tôi, trắng ra cũng vì tiền thôi.
Mấy người phụ nữ này, mục tiêu đều như nhau cả.
Nhưng đời tôi thật sự quá nhàm chán, tôi cũng phải tìm tí thú vui chứ?
Thế là tôi bắt đầu một mối điên rồ với Giang Thời Nguyện.
Trong tiệc rượu, tôi và Tang Hạ lén hôn nhau trong hành lang sau lưng ấy.
Quan hệ vặn vẹo như thế khiến tôi vừa thấy kích thích vừa mới lạ.
Lần đầu tôi nhận ra mình có chút rung với Giang Thời Nguyện, chắc là lúc ở bữa tiệc đó.
Cô ấy bị chuốc rượu vào kỳ kinh nguyệt, tôi theo bản năng đứng ra chắn giúp.
Sau đó ấy , hôn nhẹ lên má tôi, dùng giọng nhỏ nhẹ khen tôi thật tốt.
Tôi ngây người ấy.
Tôi cảm thấy chắc mình điên rồi, lại thấy ấy dễ thương.
Tang Hạ kéo tôi ra ngoài, đầu óc tôi toàn là hình ảnh Giang Thời Nguyện rạng rỡ.
Cô ta gì đó tôi chẳng nghe vào câu nào.
Khi Tang Hạ hỏi tôi với Giang Thời Nguyện đã tiến tới bước nào rồi, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh ấy nằm dưới thân mình.
Chắc chắn sẽ rên rỉ gọi tôi là chồng, rồi lại khen tôi tuyệt vời.
Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã không kiềm .
Tôi qua loa đuổi Tang Hạ đi rồi vội vàng quay lại phòng bao, lại chẳng thấy bóng dáng Giang Thời Nguyện đâu.
Tôi bất giác thấy hoảng, bèn uống thêm vài ly.
Khi ấy quay lại, mọi thứ vẫn như cũ, tôi mới hơi thả lỏng một chút.
Về đến nhà, tôi mượn rượu đè ấy xuống giường.
Không ngờ ấy lại chủ ôm cổ tôi hôn tới.
Y như tôi tưởng tượng, ngọt ngào mềm mại.
Đêm đó, câu “phụ nữ là nước tạo thành” như ấy thể hiện rõ ràng.
Sau lần ấy, tôi càng ngày càng không dứt ra .
Tôi từng nghĩ đến chuyện thú nhận tất cả với ấy, lại chẳng có can đảm.
Tôi sợ em khóc, sợ em chất vấn, càng sợ bị em ghê tởm.
Ngày qua ngày, tôi sống trong dằn vặt.
Cuối cùng khi lấy hết dũng khí định thật, không ngờ Tang Hạ lại dẫn người đột ngột đến.
Cô ta mỉa mai vạch trần toàn bộ sự thật.
Lúc đó, tôi sợ đến mức không dám vào mắt Giang Thời Nguyện.
Nhưng cảnh tượng tôi tưởng tượng lại không xảy ra.
Cô ấy chẳng hề có phản ứng gì, ánh mắt tôi lúc rời đi lạnh lẽo như chưa từng có chút cảm.
Nhận thức đó khiến tôi như ngồi trên lửa.
Tối đó tôi dùng tài khoản phụ vào xem livestream của ấy, em ấy thoải mái đối mặt với ống kính.
Sau đó video Tang Hạ bắt nạt ấy bị tung lên mạng.
Tôi mới bàng hoàng nhận ra, hình như tôi chưa bao giờ thật sự hiểu ấy.
Tôi ngây ngô spam bình luận, hỏi ấy có từng Cố Cảnh Hành không.
Không biết ấy không thấy, hay không muốn trả lời, tóm lại là chẳng hồi đáp.
Không lâu sau, Tang Hạ ngu ngốc tự biên tự diễn đăng tin đính hôn.
Dân mạng bắt đầu đoán rể là tôi.
Tôi không lên tiếng ngay là vì muốn xem Giang Thời Nguyện phản ứng thế nào.
Nhưng tôi chờ mãi, ấy cũng không gì.
Tôi đành đăng bài đính chính.
Khi Tang Hạ ôm mặt đến cầu cứu, tôi vừa hay nhận tin nhắn hẹn gặp từ Giang Thời Nguyện.
Tôi đạp thẳng vào người Tang Hạ, lạnh lùng :
“Đáng đời.”
Nhưng khi tận tai nghe Giang Thời Nguyện , “Tôi không cần của ”, tim tôi bất giác hỗn loạn.
Rõ ràng giọng ấy vẫn nhẹ nhàng như trước, từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi nghĩ rất lâu, cho rằng ấy đang giận dỗi.
Tôi có ngoại hình, có gia thế, ấy lấy gì để không tôi?
Cho dù tôi đã sai, giờ tôi sẵn sàng bù đắp cơ mà?
Tôi bao hết màn hình quảng cáo khắp thành phố, tất cả taxi cũng chạy dòng chữ xin lỗi ấy.
Tôi dốc hết thành ý, mà ấy vẫn thờ ơ.
Lần đầu tiên tôi thấy bất lực trước một người phụ nữ.
Sau cùng, tôi quyết định dốc hết tài sản đánh cược một lần.
Cô ấy thích tiền, tôi đưa tiền.
Thích quyền, tôi đưa quyền.
Tôi nghĩ lần này chắc chắn sẽ khiến ấy lay .
Ai ngờ, ấy vẫn từ chối.
Cô ấy hình như cũng chẳng mê tiền như tôi tưởng.
Lúc đó tôi lại thấy ấy thật xa lạ.
Nhìn ấy dứt khoát lên xe, tôi hoảng loạn.
Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép tôi cầu xin một người phụ nữ.
Tôi đã tới mức này, đây là giới hạn rồi.
Sau khi ấy đi, tôi uống rượu mấy ngày liên tục, cố khiến ấy xuất hiện.
Tôi để bè bịa chuyện tôi nôn ra máu.
Cô ấy không gì, chặn số tôi, gọi lại thì bao.
Để tránh mặt tôi, ấy đổi cả số.
Tôi cuối cùng cũng tin, trong lòng ấy thật sự không có tôi.
Tôi bắt đầu hối hận, suốt một năm trời, giữa tôi và ấy không có lấy một tấm ảnh chung.
Đến mức mỗi khi nhớ ấy, tôi chỉ có thể xem video và tin tức trên mạng.
Vài năm sau, cha mẹ tôi qua đời, người nhà bên nội giành lấy cổ phần và công ty.
Tôi cả ngày ăn chơi chẳng biết quản lý, cuối cùng đành buông tay.
May mà số tiền tôi còn giữ cũng đủ sống nốt phần đời còn lại.
Sau đó tôi gặp lại Giang Thời Nguyện.
Là tại một buổi tiệc từ thiện.
Lúc đó, công ty ấy đã lên sàn.
Cô đứng trên sân khấu, mặc váy đỏ, rực rỡ và kiêu hãnh.
Còn tôi, chỉ có thể ngồi ở góc khuất, tham lam .
Cô mỉm chào mọi người, chỉ duy nhất không tôi.
Những đêm về sau, Tôi vẫn luôn ám ảnh bởi cảnh hôm đó.
Người phụ nữ tỏa sáng như thế, đáng lẽ phải là của Cố Cảnh Hành tôi.
Haiz.
Tôi hận vầng trăng sáng cao kia, sao không soi sáng cho tôi.
Nhưng vầng trăng ấy, từng là của tôi.
Là tôi khốn nạn, tự tay đánh mất ấy.
Bạn thấy sao?