Trêu Chọc Nam Chính [...] – Chương 8

C8

Khương Nghiễn mà bà ấy và Khương Nghiễn mà tôi biết hoàn toàn không phải một người.

Sao lại thế? A Nghiễn sao lại có bệnh tâm lý nghiêm trọng chứ? Hắn rõ ràng dịu dàng như .

“Tri Tri. dì biết tiếp theo sẽ khiến con bị sốc, dì vẫn muốn , A Nghiễn không phải là bộ dáng như con thấy.”

“Nó có bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, mỗi lần đều phải uống thuốc mới khống chế , đối với nó mà , con là hy vọng khô mộc phùng xuân* của nó, nó coi con như thần linh .”

*“枯木逢春”: thành ngữ, có nghĩa là cây khô sẽ sống lại khi mùa xuân đến, thường dùng để diễn tả việc lấy lại cuộc sống trong tuyệt vọng và bước ngoặt trong hoàn cảnh khó khăn, cũng có thể dùng để mô tả sự tái sinh của một thứ gì đó ban đầu đang suy tàn….

“Tri Tri, dì rất cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời nó, nếu không có con, có lẽ nó sẽ không thể chống đỡ đến bây giờ.”

“Sự tồn tại của con thật sự rất quan trọng, quan trọng đến mức con không thể ngờ tới.”

“Dì biết mình ích kỷ, Tri Tri, dì cầu xin con, giúp nó không? Nó là đứa con duy nhất của dì, dì tìm nhiều năm như mới tìm nó, dì không thể chấp nhận nỗi đau mất đi nó lần nữa.”

9.

Tôi ôm gối dựa vào ghế sô pha, có phải tôi quan tâm đến A Nghiễn quá ít rồi không.

Tôi chưa bao giờ biết hắn có xu hướng tự bản thân, cũng không biết rằng hắn bị bệnh tâm lý.

Ký ức đột nhiên quay trở lại, khó trách trên người Khương Nghiễn cứ cách một khoảng thời gian lại xuất hiện một ít vết thương, hắn luôn mỉm , với tôi: “Có thể không cẩn thận đụng phải chỗ nào đó, Tri Tri đừng lo lắng.”

Mỗi lần xoa bóp cho hắn, tôi đều dặn dò hắn phải cẩn thận hơn.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều, thì ra đây là bệnh.

Tôi biết A Nghiễn tôi, không biết sức nặng trong lòng hắn lại nặng nề đến thế.

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, tôi chợt nhớ tới khoảng thời gian trước khi chia tay với hắn.

Khi đó có phải hắn cũng đang tự mình không.

Lúc Khương Nghiễn trở về, tôi kéo hắn lên giường.

Hắn kinh ngạc tôi: “Tri Tri, cơm tối còn chưa ăn, có phải em sốt ruột quá rồi hay không?”

Tôi không trả lời, cởi từng thứ đồ trên người Khương Nghiễn, cho đến khi hắn đè tay tôi lại.

Tôi nghiêm túc hắn: “A Nghiễn, buông tay.”

Chân hắn có những vết sẹo rõ ràng, không chỉ , trên cổ tay cũng có.

Tôi ngẩn người những vết thương trên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: “A Nghiễn, đau không?”

Hắn rũ mắt: “Tri Tri, không đau.”

Nước mắt của tôi rơi xuống người hắn, hắn có chút hoảng hốt: “Tri Tri, em đừng khóc, những thứ này sẽ không để lại sẹo, rất ngoan, mỗi ngày đều bôi kem khử sẹo.”

Nước mắt tôi rơi càng lúc càng nhiều, giọng khàn khàn: “Nhưng mà A Nghiễn, em đau quá.”

Tim tôi đau quá.

Sau khi bị tôi phát hiện những vết thương này, phản ứng đầu tiên của hắn là không để lại vết sẹo nào cả.

Là tôi, là tôi lúc mới quen nhau không lâu vô phát hiện vết thương trên người hắn, khi đó tôi : “A Nghiễn, nếu để lại sẹo, em không thích đâu.”

Khi đó hắn xoa đầu tôi: “Sẽ không để lại sẹo, Tri Tri không thích thì sẽ không có.”

A Nghiễn ôm lấy tôi: “Tri Tri, đừng khóc, sẽ không để mình bị thương nữa.”

Hai mắt tôi đẫm nước về phía hắn: “Thật sao?”

“Thật đấy, Tri Tri.”

Tôi kéo cổ tay hắn, hôn lên vết thương của tay hắn: “Mau lành lại nhé.”

“A Nghiễn, em đưa đi gặp bác sĩ tâm lý không?”

“Em rất sợ sẽ có những lần sau, A Nghiễn, là lỗi của em, em chưa từng ý tới những phương diện này.”

Sắc mặt Khương Nghiễn tái nhợt, hắn tựa vào vai tôi, giọng có chút buồn bực: 

“Vậy Tri Tri có ghét bỏ không, có cảm thấy có bệnh, không xứng trai của em không?”

“Sẽ không, là người của em, là người em muốn ở bên mãi mãi.”

Khương Nghiễn ôm chặt tôi, điều tôi không thấy là khóe miệng hắn không kiềm chế nụ , trong mắt tràn ngập ý của sự thành công.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...