Trêu Chọc Nam Chính [...] – Chương 7

C7

8.

Lúc A Nghiễn trở về, trên tay cầm rất nhiều đồ.

Đó là tất cả mà ba mẹ hắn dành cho hắn.

Hắn lấy ra mấy hộp quà tinh xảo đặt trên bàn: 

“Tri Tri, đây là bọn họ tặng cho em.”

Sau khi mở ra, là vòng ngọc phỉ thuý cùng dây chuyền, nước hoa, vòng tay ngọc bích…Nói thật, tuy rằng tôi cũng có chút tiền lẻ, vừa mấy thứ này là biết không thể dễ dàng mua .

Ra tay thật hào phóng.

Tôi đẩy lại: “A Nghiễn, những thứ này quá quý giá, em không thể nhận.”

Khương Nghiễn không chớp mắt : “Bọn họ , nếu em không muốn thì ném đi.”

Tôi nghi ngờ về phía hắn, mua bán cưỡng chế như không giống tính cách của ba mẹ hắn trong sách.

Hắn thở dài: “Tri Tri, cũng không muốn, bọn họ quá nhiệt . Sau khi thử từ chối liền thấy mắt bà ấy đỏ lên, nước mắt sắp rơi xuống, lại không dám từ chối. Buổi chiều em với chỉ cần tiếp nhận của bọn họ là rồi, nên đành phải mang những thứ này về đây.”

“Đồ của đều là của Tri Tri, nếu Tri Tri không cần, thì vứt đi.”

Chỉ có thể là may mắn vì lúc này tôi không uống nước, tôi có chút tức giận, bắt đầu nhéo nhéo mặt A Nghiễn: “Từ khi nào trở nên ép mua ép bán như ?”

“Bởi vì tất cả những thứ có, đều là của Tri Tri.”

Đã mời A Nghiễn ăn tiệc lớn, mấy ngày gần đây hắn đều không có thời gian, bề bộn rất nhiều việc.

Tôi vẫn chờ A Nghiễn quay về với gia đình, hắn vẫn không rời đi.

Có đôi lúc tôi cũng tự hỏi, có phải tôi đã đánh giá thấp cảm của Khương Nghiễn dành cho mình hay không.

Tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn của hắn trong một năm qua đều dành cho tôi.

Thật ra, tôi rất thích Khương Nghiễn, nội dung cốt truyện luôn giống như một cái xương cá luôn mắc kẹt trong lòng tôi, mỗi lần thấy trong mắt hắn, tôi đều tự với bản thân rằng đến cuối cùng này sẽ biến mất không còn nữa.

Điều duy nhất không khớp là tính cách bệnh kiều của Khương Nghiễn, tuy rằng lần trước chia tay hắn một ít lời cực kỳ có tính chiếm hữu, chưa bao giờ tổn thương tôi.

Hình duy nhất chính là viết bức thư ba mặt giấy, trong đó hai mặt rưỡi là hắn bắt tôi viết bằng tay.

Những lời hắn với tôi, mỗi một câu đều chứa đựng của hắn đối với tôi.

Nếu như nội dung cốt truyện lệch hướng, như kết cục của tôi có khác với trong sách hay không.

Tôi có thể cùng A Nghiễn đi đến cuối cùng không?

Nghĩ lại, chắc là không đâu, dù sao gia đình hào môn luôn ý đến vấn đề môn đăng hộ đối.

Tôi ngăn lại ý nghĩ rục rịch trong lòng, tự với mình một lần nữa, Hứa Tri, đừng d.a.o .

Cuối cùng tôi vẫn không thể mời A Nghiễn ăn xong bữa tiệc lớn để đề nghị chia tay, bởi vì mẹ hắn đã tìm tới cửa trước tôi một bước.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, không thể không thừa nhận dáng vẻ của hai người họ có vài phần giống nhau.

Giọng bà ấy dịu dàng hỏi tôi: “Có thể gọi con là Tri Tri không?”

Tôi gật đầu: “Có thể, dì.”

Sau khi kiên nhẫn hỏi tôi, mẹ A Nghiễn giúp tôi gọi đồ uống, còn có món điểm tâm ngọt.

“Dì nghe Nghiễn Nghiễn con thích ăn cái này, con có thể nếm thử, nhà hàng này không tệ.”

“Dạ vâng ạ, cảm ơn dì.”

“Tri Tri, dì biết hôm nay tới tìm con rất mạo muội, dì chỉ muốn con thật kỹ, thuận tiện chuyện về Nghiễn Nghiễn với con một chút.”

Lúc về đến nhà, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...