7.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi thấy mình bị A Nghiễn quấn chặt, nếu không sao có thể cảm thấy khó thở như .
Tôi vỗ lưng hắn: “A Nghiễn, mau buông ra, nặng quá.”
Khương Nghiễn mơ màng tôi, đột nhiên hôn tôi một cái, sau đó dần dần buông ra, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi vành mắt thâm quầng của hắn, khó hiểu hỏi:
“A Nghiễn, tối qua sao ? Quầng thâm dưới mắt nặng quá.”
“Anh mơ thấy em biến mất, tìm rất lâu rất lâu.”
Tôi gượng hai tiếng: “Ừ, em vẫn ở đây.”
“Anh biết, Tri Tri sẽ luôn ở bên cạnh .”
Không có ai mãi mãi ở bên cạnh một người, rất nhiều người xuống trạm xe giữa chừng.
Tôi muốn mở miệng, vẫn không ra.
Nhìn sự mong đợi trong mắt Khương Nghiễn, tôi không nỡ vỡ, chờ khi hắn nhận về, tôi sẽ mời hắn ăn một bữa lớn, chúc mừng hắn, sau đó dễ hợp dễ tan.
Hai ngày nay, A Nghiễn dính tôi rất chặt, tôi nghĩ rằng có thể do lần trước đề nghị chia tay đã dọa sợ hắn.
Vào buổi chiều, A Nghiễn gửi tin nhắn cho tôi.
Khi thấy tin nhắn của hắn, tôi vẫn nhịn không ra ngoài cửa sổ.
[Tri Tri, có kết quả giám định ADN rồi.]
[Họ là ba mẹ ruột của .]
[Chúc mừng A Nghiễn, sau này có ba mẹ rồi, sẽ có rất nhiều người thân thương mình, em mừng cho .]
A Nghiễn của tôi, không còn độc một mình nữa.
Tôi có thể yên tâm rời đi rồi.
A Nghiễn gửi tin nhắn muốn đưa tôi và ba mẹ hắn cùng đi ăn một bữa cơm, tôi từ chối.
[Đồ ngốc, bọn họ hiện tại chỉ muốn thôi.]
[Nhưng muốn chia sẻ với em, muốn giới thiệu em với họ, Tri Tri, em không ở bên cạnh , sẽ thiếu cảm giác an toàn.]
Ừm, tôi phát hiện gần đây hắn luôn tỏ ra yếu đuối, trước đây hắn sẽ không những lời như .
[Bọn họ sẽ cho cảm giác an toàn, A Nghiễn, họ là người thân của , là m.á.u mủ thâm.]
[Để tìm , họ đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực, chỉ cần chấp nhận của ba mẹ là rồi, A Nghiễn.]
Buổi tối sau khi tan tầm, Khương Nghiễn xuất hiện dưới lầu công ty của tôi, tôi ho nhẹ vài cái: “Anh không trở về à?”
“Sau khi đưa em về, sẽ đi ăn một bữa cơm, lúc chiều đã gặp họ rồi.”
Khương Nghiễn đưa tôi tới tiểu khu thì dừng xe, hắn tới gần, chậm rãi cởi dây an toàn của tôi ra.
Hắn tôi, thở dài : “Tri Tri, em thật sự không đi cùng sao?”
Tôi lắc đầu: “A Nghiễn, đây là thời khắc đoàn tụ với ba mẹ.”
Khương Nghiễn có vẻ chấp nhận câu này: “Được rồi.”
Nói xong hắn xoay người lấy ra hai cái túi từ ghế sau: “Trước khi đón em mua ở nhà hàng mà em thích, lát nữa có thể ăn, đây là trà sữa.”
“Chờ trở về, Tri Tri.”
Tôi trong mắt Khương Nghiễn, không nhịn gật đầu, lại dặn dò:
“Anh lái xe chậm một chút.”
“Được.”
Bạn thấy sao?