Trêu Chọc Nam Chính [...] – Chương 4

C4

5.

Nhìn những lời thương mình viết, khoé miệng tôi co quắp lại.

Khương Nghiễn trừng thực ra là bắt tôi viết cho hắn những lời thương, đầy đủ ba mặt giấy.

Lúc không viết ra, hắn suy nghĩ một lúc: 

“Cho nên Tri Tri thật sự không , đúng không?”

Ánh mắt uỷ khuất chằm chằm tôi, khiến tôi giống như phạm vào luật trời .

Khương Nghiễn ôm tôi từ phía sau, nắm lấy tay tôi, dẫn tôi từng chữ từng chữ viết ra những lời thương khác.

“Đây là thứ muốn tặng cho Tri Tri, cũng là Tri Tri tặng cho .”

Đến khi viết xong câu cuối cùng, tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm.

“Tri Tri, vĩnh viễn đừng im lặng rời đi, chỉ có em, đừng vứt bỏ .”

Tâm trạng của tôi nhất thời có chút chua chát, lúc trước Khương Nghiễn gặp khó khăn là bởi vì tiền thuốc men của ông nội hắn.

Đáng tiếc là dù có chữa trị bao nhiêu thì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối cũng không thể cứu sống .

Tôi còn nhớ rõ ngày ông nội Khương Nghiễn mất, tôi đưa cho hắn một ly sữa ấm.

Khi đó, trong mắt Khương Nghiễn chỉ có sự tĩnh lặng, qua một lúc lâu, giọng khàn khàn mang theo chút run rẩy: “Chỉ còn lại một mình .”

Tôi đau lòng hắn: “Anh còn có em.”

Tôi đã ở bên hắn trong những lúc khó khăn nhất.

Cũng không thể không thừa nhận, là tôi đã lợi dụng cơ hội.

Tôi biết hắn ỷ lại mình, nên mới dứt khoát cho hắn hai lựa chọn.

Bởi vì tôi biết, hắn sẽ chọn cái đầu tiên.

Nhưng chờ khi Khương Nghiễn gia đình tìm về, hắn sẽ có rất nhiều người thân, tôi sẽ không còn là người thân duy nhất của hắn nữa, mà sẽ trở thành vết nhơ hắn không thể nào xoá bỏ.

Tôi bình tĩnh mở miệng: “A Nghiễn, có biết việc đầu tiên sau khi người mù khôi phục thị lực là gì không?”

Không đợi hắn mở miệng, tôi đã thẳng: “Đó là vứt chiếc nạng đi.”

“Nếu như tương lai sẽ có rất nhiều người thân, bè, sẽ không chỉ có một mình em, sẽ cảm thấy em trong cuộc đời có cũng mà không có cũng chẳng sao, thậm chí sẽ cho rằng em là vết nhơ của , tất cả mọi việc em đều sai.”

“A Nghiễn, em không muốn rơi vào kết cục như , cũng không muốn thấy như .”

Nhiệt độ nóng bỏng trong mắt Khương Nghiễn lập tức lạnh xuống, khóe miệng giật giật: 

“Tri Tri, cho nên trong mắt em, chính là người bạc bạc nghĩa như à?”

“Hiện tại không phải……”

Nhưng tương lai chưa chắc sẽ không như , A Nghiễn, em chưa bao giờ hoài nghi , nếu không phải em thức tỉnh, em sẽ không muốn chia tay.

Lời chưa hết của tôi hắn nghe hiểu.

Khương Nghiễn chăm tôi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên: “Tri Tri, vĩnh viễn sẽ không tổn thương em, đừng rời xa không.”

Giọng của hắn mang theo sự cầu xin: “Đừng bỏ lại , Tri Tri.”

“Tri Tri, sai rồi, không biết mình không cho em cảm giác an toàn, là lỗi của .”

“Anh không với em là bởi vì cũng không biết người tìm tới có phải là ba mẹ ruột của mình hay không, thừa nhận chiều nay cùng bọn bọ đi giám định ADN, trước khi có kết quả không biết với em như thế nào.”

“Tri Tri, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời , muốn chờ mọi chuyện ổn định mới với em.”

Thì ra nội dung cốt truyện đã đến lúc này, chờ kết quả giám định có, hắn sẽ trở về.

Tôi nhớ rõ người nhà của Khương Nghiễn đã khổ sở tìm hắn nhiều năm, cuối cùng lần này ánh sáng cũng tới.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch: “A Nghiễn, sẽ có người thân của mình, họ sẽ đối xử tốt với , em rất mừng cho .”

Chỉ là, em đã định rời đi rồi, em không muốn dựa theo cốt truyện đi vào con đường bóng tối đó.

Dễ hợp dễ tan, là kết cục tốt nhất của chúng ta, A Nghiễn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...