Sau khi thức tỉnh, tôi nhận ra người mà mình bắt nạt bấy lâu nay lại là nam chính yandere.
Không chỉ , trong một năm qua, những gì có thể tôi đều đã , những gì không thể tôi cũng đã luôn.
Vừa nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình là trở thành nhân vật nữ phụ độc ác, tôi không khỏi rùng mình.
Ngay khi tôi vừa mua mua vé máy bay xong, định lời chia tay với nam chính điên điên này rồi cao chạy xa bay thì lại bị hắn bắt gặp.
Hắn cầm món tráng miệng vừa mua xong, đứng ở phía xa dịu dàng với tôi.
Nhưng ánh mắt tôi không còn mang theo ẩn nhẫn nữa, mà là sự cố chấp không thể che giấu.
Ngón tay của hắn quét qua từng tấc da thịt tôi, nhẹ giọng thì thầm: “Tri Tri, có ai cho em biết rằng người trêu chọc trước không có tư cách chia tay chưa?”
Nói xong, hắn dừng lại vài giây, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: “Rõ ràng mọi thứ đều theo sở thích của Tri Tri mà, tại sao em còn muốn rời đi?”
1.
Một giây trước, tôi còn đang nghĩ thế nào để trải qua ngày kỷ niệm vui vẻ với trai thân của mình.
Giây tiếp theo, tôi liền cảm nhận sự ác độc đến từ thế giới này.
Sau khi thức tỉnh, tôi tạm thời chỉ muốn yên tĩnh một lúc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người trai mà mình đã dày công theo đuổi lại là nhân vật nam chính yandere trong tiểu thuyết.
Mà tôi, là vết nhơ hắn không thể nào xóa bỏ, nhân vật nữ phụ độc ác.
Cũng là người dùng bạo lực cướp đoạt hắn trước khi hắn gia đình hào môn nhận về.
Nữ phụ độc ác thèm muốn nam chính, kết quả có thể tưởng tượng , huống hồ đây còn là nam chính yandere.
Vừa nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình là bị đưa vào bệnh viện tâm thần, tôi nhất thời giật mình.
Tôi thừa nhận, khi ở bên nhau có dùng một chút thủ đoạn nhỏ, vẫn luôn ý tới chuyện tôi nguyện.
Nếu như Khương Nghiễn không muốn, tôi cũng không thể gì .
Tôi dựa vào tường, đầu bắt đầu đau.
Chia tay, phải chia tay.
Nhưng nghĩ lại, trong một năm qua, những gì có thể tôi đều đã , những gì không thể , tôi cũng đã luôn rồi.
Vì có chút chùn bước, hắn chắc chắn không mang thù nhiều đâu, rõ ràng ở trước mặt tôi là một người dịu dàng ẩn nhẫn như thế, đây chẳng lẽ là ảo ảnh à?
Không đợi tôi muốn chia tay như thế nào, chỉ thấy Khương Nghiễn giơ tay chặt xuống, thân cá tách ra, kỹ thuật gi*t cá này không tồi, gọn gàng lưu loát.
Nhưng trái tim lại tôi run lên, đợi đến khi hắn gia đình tìm về, số phận của tôi sẽ chẳng khác con cá này là bao.
Tôi trở lại phòng khách, ôm gối nằm trên sô pha, trong lòng bối rối.
Kỳ thật lúc mới thức tỉnh, tôi còn tưởng đây là một giấc mơ, cảm thấy tất cả những điều này không thể nào là thật.
Cho đến khi tôi thấy chiếc khóa bình an Khương Nghiễn đeo bên mình giống hệt như miêu tả trong sách.
Hướng đi của mọi chuyện cũng dần dần khớp với chi tiết trong sách, ngoại trừ thái độ của Khương Nghiễn đối với tôi ra, những thứ khác đều y hệt.
Về phần này, tôi cảm thấy có thể do tính cách yandere của hắn chưa bộc phát, dù sao trong một năm ở chung này, tôi cũng đã hiểu rất rõ về tính của hắn.
Nhưng vì sự an toàn, vẫn nên rời xa người trai dịu dàng này càng sớm càng tốt.
Bữa cơm này, coi như bữa ăn cuối cùng.
Kỹ thuật nấu nướng của Khương Nghiễn thật sự rất tuyệt, tôi rất thích món phi lê cá ớt băm.
Hắn rót một ly nước ấm đưa tới bên miệng tôi, trong mắt mang theo ý : “Uống chút nước đi, hơi cay.”
“Ừm.”
Tôi thuận tay gắp miếng cá đặt vào bát Khương Nghiễn: “Anh cũng ăn nhiều một chút.”
Ăn xong bữa cơm này, chúng ta đường ai nấy đi.
Nụ trên mặt Khương Nghiễn đột nhiên cứng đờ, ngón tay cầm đũa vô thức siết chặt.
Giọng hắn dịu dàng: “Tri Tri, buổi tối muốn ăn gì?”
Tôi suy nghĩ vài giây, cố gắng nở nụ : “A Nghiễn, buổi chiều em có hẹn với , buổi tối có thể không ăn ở nhà, hơn nữa không phải buổi chiều có việc à?”
“Được, lúc đó đưa em đi.”
Bạn thấy sao?