Trêu Chọc Em Trai [...] – Chương 9

P9

 Tôi run rẩy như cầy sấy, liên tục lùi về phía sau.

 Nhìn thấy bộ dạng này của tôi, vẻ mặt giận dữ của ta xuất hiện một tia rạn nứt: “Lâm Triều Niệm, tôi không giận dỗi với em nữa, tôi thật sự thích em, chúng ta quay lại, không?”

 Tôi lạnh lùng mở mắt ra, suýt nữa thì bật .

 Năm ngoái, công ty cử tôi đi công tác nước ngoài, ở đó tôi quen biết Thẩm Tranh và ta một năm.

 Sau khi về nước, tôi đến nhà sếp để gửi tài liệu, tôi mới phát hiện ta là con trai của sếp mình.

 Nhìn thấy tôi, Thẩm Tranh mất hết lý trí.

 Anh ta khăng khăng cho rằng tôi cố tiếp cận ta, nhất quyết đòi chia tay với tôi.

 Dù tôi có giải thích thế nào, ta cũng không nghe.

 Ngay hôm đó, ta đã công khai mới.

 Mặc dù ta “thay người như thay áo”, ta vẫn không chịu buông tha tôi.

 Ngày nào ta cũng tìm cách khó dễ cho tôi, không ngừng khó tôi, không cho tôi sống yên ổn.

 Vậy mà bây giờ ta lại , là vì giận dỗi.

 Anh ta ta thích tôi.

 Thứ này, sao tôi có thể chịu đựng nổi?

 Sao tôi có thể chịu đựng nổi?!

 28.

 Tranh thủ lúc Thẩm Tranh đang phân tâm, tay tôi lặng lẽ mò vào túi, gọi cho số liên lạc khẩn cấp.

 Không lâu sau, Tư Diễn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

 Cậu ấy nheo mắt, sát khí đằng đằng, gân xanh trên trán nổi lên, dường như giây tiếp theo sẽ đá c.h.ế.t Thẩm Tranh.

 Nhưng cậu ấy không .

 Cậu ấy bước lên một bước, che chắn tôi phía sau, giọng lạnh như băng: “Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng đến ấy.”

 “Tư Diễn, mày đúng là ghê tởm, mày biết rõ Lâm Triều Niệm là người phụ nữ của tao.”

 Tư Diễn lạnh: “Hai người đã chia tay từ lâu rồi, chẳng lẽ Lâm Triều Niệm phải chịu tang mấy năm sao?”

 Thẩm Tranh đ.ấ.m mạnh vào tường, chửi thề một câu.

 Tư Diễn tiếp tục : “Nếu không nhờ tôi, có quen biết Lâm Triều Niệm không? Anh là người biết rõ nhất, tôi quen ấy trước.”

 Thẩm Tranh tức giận đến mức mất hết lý trí, dường như sợ tôi nghe thấy điều gì đó, ta hung hăng kéo tôi đi.

 Tư Diễn đá mạnh một cái, chiếc giày lạnh lẽo giẫm lên tay ta.

 “Anh dám vào ấy thử xem.”

 Thẩm Tranh ngã xuống đất, mặt mày tái mét.

 Tư Diễn lạnh như băng, khí thế bức người.

 Thấy họ sắp đánh nhau, tôi theo bản năng ôm lấy Tư Diễn:

 “A Diễn, chúng ta đi thôi, chị không muốn thấy ta.”

 Lúc này, trên mặt Thẩm Tranh hiện rõ vẻ hối hận.

 Khi chúng tôi lên lầu, Thẩm Tranh gọi tôi lại.

 Tôi nghĩ ta muốn dây dưa, nên không quay đầu lại.

 Nhưng tôi không ngờ, phía sau vang lên một tiếng xin lỗi khe khẽ:

 “Lâm Triều Niệm, tôi xin lỗi.”

 Tôi khựng lại, bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu nay bỗng chốc tan biến hết.

 Giữa tôi và Thẩm Tranh coi như đã thanh toán xong…

 29.

 Sau khi tôi từ chức ở công ty, tôi một công ty xa xỉ phẩm hàng đầu mời gọi và cuối cùng trở thành giám đốc thiết kế của công ty này.

 Không ngờ, Đinh Sở Tinh, người cũ của Thẩm Tranh, lại đến công ty tôi phỏng vấn.

 Trông ta có vẻ ngoan ngoãn đấy, đúng là bị tôi dạy dỗ có khác.

 “Cô… ” Trợ lý ngạc nhiên hỏi: “Cô quen biết sếp Lâm của chúng tôi sao?”

 “Không quen biết.” Giọng tôi rất nhạt, trả lại nguyên vẹn những lời ta từng sỉ nhục tôi: “Đinh Sở Tinh phải không, tôi đã xem tác phẩm của rồi, cũng bình thường thôi.”

 Cô ta đỏ hoe mắt ngay tại chỗ.

 Trợ lý nhíu mày: “Cô khóc cái gì? Sếp Lâm chỉ dạy là phúc phận của đấy.”

 “Thế này đã khó chịu rồi à?” Tôi đưa cho ta một gói khăn giấy: “Lúc trước dựa vào quan hệ cướp mất vị trí vốn thuộc về tôi, còn tùy ý sỉ nhục tôi, tôi còn khó chịu hơn bây giờ gấp trăm lần.”

 Tôi thu hồi ánh mắt, sảng khoái bước ra khỏi công ty, đến quán bar của Tư Diễn.

 … Số 39 đường Phúc Nguyên.

 Trong quán bar, Tư Diễn ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay thon dài đặt trên sách, tay kia cầm bút ghi chép.

 Ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên người cậu ấy, tạo nên một bầu không khí vô cùng lãng mạn.

 Có lẽ nhận thấy ánh mắt của tôi, Tư Diễn ngẩng đầu lên.

 Cậu ấy cong mắt, trong mắt như có những mảnh vỡ ánh mặt trời, lấp lánh, vô cùng lòng người.

 Tôi nghiêng đầu, vẫy tay với cậu ấy: “A Diễn.”

 Khóe môi cậu ấy hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, cũng nghiêng đầu theo: “Chị.”

 Tôi chạy nhanh tới, ôm chặt lấy cậu ấy.

 Cậu ấy ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi, chậm rãi kể một câu chuyện về thầm kín.

 “Cô ấy là đàn chị của , đã thầm ấy bảy năm. Anh còn lén giấu ảnh của ấy trong ví, lại bị thấy, không lâu sau, đã ở bên ấy, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo ấy từ xa.”

 “A Diễn, đàn chị của là ai ?” Tôi vừa hồi hộp vừa mong chờ hỏi.

 “Lâm Triều Niệm.” Cậu ấy trìu mến gọi tên tôi, sau đó in lên môi tôi một nụ hôn long trọng: “Anh đã em bảy năm rồi.”

 “Và sẽ em cả đời.”

 Tôi ôm cổ cậu ấy, hôn đáp trả, nếu lúc này tôi có đuôi, tôi nghĩ đuôi của tôi nhất định sẽ cong lên và vẫy lia lịa.

 – Hết –

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...