Tôi đang định hỏi rõ ràng, ta “bốp” một tiếng cúp điện thoại, dùng một tràng âm thanh tút tút để thể hiện sự khó chịu của mình.
… Thật sự là không dễ mến chút nào.
Trước đây sao tôi lại có thể thích ta chứ?
Một giờ sáng, tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đi ngủ.
“Ting” một tiếng, điện thoại gọi đến.
Tôi dụi mắt đang ngái ngủ, liếc , phát hiện là Tư Diễn.
Tôi lập tức tỉnh táo, tâm trạng rất phức tạp.
Do dự hồi lâu, tôi mới nhấn nút nghe.
“A lô, Tư… Tư Diễn…”
“Cô là của cậu ấy phải không, cậu ấy say rượu ở đường Phúc Nguyên, đến đón cậu ấy đi.” Giọng của một người lạ ở đầu dây bên kia.
“Hả?” Tôi dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có thể không đi không?”
“Được thôi, tôi cứ vứt cậu ấy ở đây nhé? Để người khác nhặt không?”
“Không .” Tôi vội vàng mặc quần áo, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: “Anh nhất định phải trông chừng cậu ấy cho kỹ, nếu cậu ấy thiếu một sợi tóc, đừng trách tôi đập quán của .”
Đầu dây bên kia, vang lên một tiếng rất nhẹ và lơ đãng.
Đầu óc tôi choáng váng, không suy nghĩ kỹ, chưa đầy hai mươi phút, tôi đã lao đến đường Phúc Nguyên.
Tôi với nhân viên phục vụ quán bar là muốn tìm Tư Diễn, ta liền dẫn tôi thẳng đến phòng bao.
Đẩy cửa, tôi thấy Tư Diễn ngủ ngon lành trên ghế sofa, trái tim đang treo lơ lửng mới thả lỏng.
“Tư Diễn.” Tôi vỗ vỗ lưng cậu ấy: “Cậu tỉnh lại đi, chị đưa cậu về nhà.”
Dưới ánh đèn, hàng mi cậu ấy run rẩy, giống như hai con bướm nhỏ đang vỗ cánh.
Đẹp quá.
Tôi không nhịn đưa tay chạm vào, cậu ấy chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt giao nhau, cậu ấy lộ ra vẻ mặt cợt.
“Cậu giả vờ ngủ à?” Tôi trừng mắt cậu ấy, vội vàng thu tay về.
cậu ấy không gì, chỉ tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, chăm quan sát tôi.
Tôi bị đến mức trong lòng hoảng sợ.
Vì tôi đành chịu thua, giọng điệu mềm mỏng: “Nhà cậu ở đâu? Chị đưa cậu về.”
Tôi nghĩ ngợi một chút, bổ sung: “Đưa cậu về nhà của cậu, không phải chỗ của Thẩm Tranh.”
Cậu ấy nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
“Tư Diễn, cậu đừng ngủ nữa.”
Lần này dù tôi có ầm ĩ thế nào, cậu ấy cũng không tỉnh lại.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa cậu ấy về nhà mình.
Giúp cậu ấy dọn dẹp xong xuôi, đã là ba giờ sáng, tôi mệt muốn chết, cuối cùng vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi…
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi liếc đồng hồ đeo tay… Tôi lại ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa.
Tôi xoa đầu, thở dài tiếc nuối, hình như đã quên mất ai đó.
Tôi rửa mặt xong, đi ngang qua phòng khách, lơ đãng liếc , mắt tôi suýt rơi độp xuống đất.
Trên bàn ăn, Tư Diễn đang ngồi cùng bố mẹ tôi cụng ly, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, ngây người ra.
“Cậu… cậu gì ở đây ?” Tôi chạy đến kéo Tư Diễn.
“Làm gì đấy?” Bố tôi lại mắng tôi: “Con đối xử với Tiểu Diễn tốt một chút không sao?”
Tôi: “?”
Mẹ tôi giảng hòa: “Niệm Niệm, con bé này có trai khi nào mà cũng không với gia đình một tiếng, Tiểu Diễn rất hợp ý với bố mẹ, để thằng bé tâm sự với bố mẹ một chút đi.”
“Không phải…”
Tư Diễn ho nhẹ một tiếng, cắt ngang tôi: “Niệm Niệm, ngồi xuống ăn cơm trước đã.”
Ai cho phép cậu gọi chị như chứ…
“Tiểu Diễn, cháu quen biết với Niệm Niệm nhà dì từ khi nào ?”
Chuyện này… chuyện này không thể thật , tôi vừa định bịa chuyện.
Tư Diễn tiếp lời: “Bảy năm trước ạ.”
… Cậu ấy còn bịa chuyện giỏi hơn tôi nữa.
“Có phải Niệm Niệm nhà dì theo đuổi cháu không?” Mẹ tôi tò mò quá mức.
Tư Diễn phủ nhận: “Dì ơi, là cháu chủ theo đuổi Niệm Niệm, cháu thầm mến ấy.”
Mẹ tôi tươi như hoa: “Đứa nhỏ này, cái gì cháu cũng tốt, chỉ có mắt kém thôi.”
“Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không ?”
Bố tôi luôn bênh vực mẹ tôi, vội vàng chuyển chủ đề: “Tiểu Diễn, uống thêm ly nữa nào.”
Tôi thở dài, đau đầu ngăn bố tôi lại: “Bố, đừng bắt Tư Diễn uống nữa, tối qua cậu ấy vừa mới uống khá nhiều.”
Mẹ tôi trêu chọc: “Lão Lâm, ông con ông xem, còn chưa kết hôn đã bắt đầu che chở con rể rồi.”
Xưng hô “con rể” này gọi sao mà tự nhiên thế.
Tôi…
Tôi thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Tôi mặc kệ họ, ôm đầu ăn cơm một cách khó khăn.
Sau đó, bố tôi mất hai tiếng đồng hồ để điều tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của Tư Diễn, mới chịu để Tư Diễn rời đi.
Tôi tức giận lôi Tư Diễn về phòng, khóa cửa, tra hỏi.
“Sao cậu có thể với họ rằng cậu là trai của chị chứ?”
“Dì tôi là người đàn ông đầu tiên chị dẫn về nhà, cho nên họ mặc định…” Tư Diễn xoa xoa tay áo, bắt chước giọng điệu của tôi hỏi ngược lại: “Chị… sao có thể trách tôi ?”
“Rõ ràng là cậu không có ý tốt, thừa nước đục thả câu.”
“Cũng đúng.”
Cậu ấy còn dám thừa nhận?
Tôi há hốc mồm, đột nhiên không còn chút tức giận nào nữa.
Có lẽ do phòng không mở cửa sổ nên không khí không lưu thông , tôi thật sự thở không nổi.
Tư Diễn hơi nhướng mày, trên mặt là vẻ yếu đuối không dễ nhận ra: “Chị, chị trốn tránh tôi lâu như rồi, còn định trốn nữa sao?”
“Rõ ràng là cậu chặn chị.”
“Ai bảo chị dùng tiền đuổi tôi đi?” Cậu ấy trừng mắt tôi, ngay cả khi trừng mắt cũng có chút quyến rũ: “Haiz, thôi . Chị à, tôi nhận tội.”
Aaa, tim tôi sắp tan chảy rồi…
Bạn thấy sao?