Trêu Chọc Em Trai [...] – Chương 3

P3

9.

Tư Diễn chần chừ một lúc, yết hầu chậm rãi trượt lên xuống: “Chị, cầu xin người ta thì phải có thái độ cầu xin chứ.”

Tôi run rẩy môi, vì sợ hãi, khóe mắt ứa ra những giọt nước mắt sinh lý:

“A Diễn, giúp chị.”

Tư Diễn hơi sững người, nụ trên môi càng thêm rạng rỡ, cậu ấy rất hài lòng với phản ứng của tôi.

Cậu ấy chậm rãi ôm tôi, quay lưng về phía Thẩm Tranh.

Cậu ấy áp sát vào tôi, môi chỉ cách tôi vài cm.

Tôi thậm chí không dám thở mạnh.

“Chậc, em trai, em không có lễ phép gì rồi đấy, bỏ mặc một mình, tự mình ở đây tán à?”

Thẩm Tranh cà lơ phất phơ đi tới, giọng mang theo vẻ trêu chọc.

Mặc dù tôi không thấy ta, giọng của ta vẫn khiến tôi như bị điện giật, run lên bần bật.

Tư Diễn nghịch ngợm ngón tay tôi, cũng : “Cô ấy, thú vị hơn .”

“Ồ?” Thẩm Tranh cao giọng hứng thú, “Là em mà em dẫn về nhà, rất biết… chiều chuộng người khác sao?”

Da đầu tôi tê dại.

Tư Diễn vẫn có thể thản nhiên đáp lại ta: “Ừ.”

“Chậc, không giới thiệu cho trai à?”

Tư Diễn vuốt tóc tôi, giọng điệu lười biếng mang theo sự bá đạo: “Anh muốn quen ấy à?”

Tôi sắp khóc rồi, lắc đầu nguầy nguậy.

Tư Diễn bật , rất gian xảo: “Cô ấy nhát người lạ.”

Vừa dứt lời, tôi đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, như bị người ta thấu.

May mà chỗ này ánh sáng đủ mờ, tôi lại “ngụy trang” kỹ càng, Thẩm Tranh không biết người phụ nữ đang ngồi trên người Tư Diễn là tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tư Diễn lại cố không để tôi yên, cậu ấy cố ý dọa tôi: “Chị, Thẩm Tranh giận rồi…”

Phía sau, tiếng bước chân của Thẩm Tranh càng lúc càng gần, ta dường như muốn ngồi xuống bên cạnh Tư Diễn.

Chỉ cần ta ngồi xuống, nhất định sẽ phát hiện ra tôi.

Đầu óc tôi căng như dây đàn, tôi sắp nghẹt thở rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, Tư Diễn hưng phấn đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy, cậu ấy thở hổn hển, giọng ngân nga như chiếc móc câu: “Hay là để Thẩm Tranh giúp chúng ta thêm chút hứng thú, thế nào?”

Mặt tôi tái mét, sắp bị bức điên rồi.

“Anh trai đáng sợ đến thế sao?” Thẩm Tranh cực kỳ bất mãn, “Con bé này còn chưa gặp , nghe thấy giọng đã run thành thế này?”

“Anh đây không chơi với tụi em nữa.”

Anh ta cảm thấy mất hứng, định bỏ đi.

“Chờ đã.” Tư Diễn gọi ta lại, đôi mắt trong veo dần dần tối lại, như một con tinh mê hoặc lòng người: “Cùng nhau?”

Cùng nhau?!

10.

Đây là lời ?

Tôi sợ đến choáng váng đầu óc, suýt chút nữa nhảy khỏi người Tư Diễn.

“Em trai, em thật sự không khách sáo nha.” Thẩm Tranh xấu xa.

Tư Diễn khẽ nhấc mí mắt, ánh mắt sắc bén như dao: “Em là, cùng nhau đi.”

Thẩm Tranh nhướng mày, chợt hiểu ra “À” một tiếng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tư Diễn trừng mắt tôi, ánh mắt không cần cũng hiểu.

Được rồi, tôi có tội…

Chờ bọn họ đi khuất, tôi chạy bán sống bán c.h.ế.t ra ngoài.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng tôi cũng về đến nhà.

Ôm ấp cái ghế sô pha chưa năm phút, tôi nhận tin nhắn đe dọa của Thẩm Tranh:

“Lâm Triều Niệm, ba ngày nữa không hoàn thành nhiệm vụ, thì đừng trách tôi trừng .”

Anh ta đang tiếng người sao?

Bản thân ta ở bên ngoài ăn chơi hưởng lạc, còn mặt dày mày dạn bóc lột người cũ?

Anh ta là con trai ông chủ thì ghê gớm lắm sao?

Anh ta ghê gớm lắm sao?

Thật là xui xẻo.

Nếu bây giờ ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đ.ấ.m cho ta một trận.

“Nghe thấy chưa?” Thẩm Tranh tiếp tục gặng hỏi.

“1.”

Tôi úp điện thoại xuống, như tiêm m.á.u gà, xông vào phòng việc vùi đầu vào công việc.

Chiếc đồng hồ treo tường, theo từng bản thiết kế sắp xếp, lặng lẽ điểm đến năm giờ sáng.

Tôi mệt đến mức đầu óc choáng váng, mới hoàn thành 6% nhiệm vụ.

Tôi sắp khóc rồi.

Kiếp trước tôi đào mộ tổ nhà Thẩm Tranh hay sao?

Tại sao chúng tôi đã chia tay rồi, ta vẫn âm hồn bất tán hành hạ tôi?

Sau khi khóc xong, tôi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục việc chăm chỉ.

Không phải tôi nhất định phải bám lấy cái công ty của Thẩm Tranh này.

Chỉ là vì, thời gian trước ông chủ lớn có ám chỉ, trong danh sách thăng chức cuối năm có tôi.

Nếu không có gì bất ngờ, vị trí giám đốc thiết kế sẽ là của tôi.

Vào thời điểm quan trọng này, tôi không thể để Thẩm Tranh nắm thóp.

11.

Công ty tôn trọng nguồn cảm hứng sáng tạo của nhà thiết kế, không cầu chúng tôi phải đi đúng giờ mỗi ngày.

Để hoàn thành cầu ác độc của Thẩm Tranh, tôi nhốt mình trong nhà, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, chiến đấu suốt ba ngày.

Cuối cùng.

Nhiệm vụ hoàn thành——

Tôi không dám chậm trễ một giây phút nào, với quầng thâm mắt, mang theo “chiến tích” chạy đến công ty.

Mười một giờ trưa, Thẩm Tranh đến.

Bên cạnh ta còn có một xinh đẹp.

Tôi sững người, theo bản năng muốn bỏ đi.

“Lâm Triều Niệm, định trốn đi đâu?”

Thẩm Tranh liếc mắt một cái đã phát hiện ra tôi, bước chân bỏ chạy của tôi cứng đờ.

Anh ta vênh váo dắt tay đứng ở giữa.

“Thông báo với mọi người một việc, đây là giám đốc thiết kế mới của các cậu.” Giọng điệu của Thẩm Tranh hiếm khi dịu dàng, “Cô Đinh Sở Tinh.”

Không khí xung quanh bỗng chốc ngưng đọng, mọi người đồng loạt về phía tôi.

Tôi trừng mắt, kinh ngạc ta.

Anh ta khinh miệt liếc tôi một cái, lạnh, sau đó dẫn Đinh Sở Tinh đi về phía phòng việc của tổng giám đốc.

— Tiếng xì xào bàn tán dần nổi lên.

“Tôi cứ tưởng vị trí tổng giám đốc thiết kế là của Niệm Niệm chứ, sao Thẩm tổng lại để người khác không có kinh nghiệm nhảy vào thế ?”

“Đúng , hàng năm trong buổi họp đầu năm của công ty, lão Thẩm tổng đều ám chỉ Niệm Niệm có tiềm năng, công ty sẽ không bạc đãi ấy.”

“Nói nhỏ thôi nhé, hình như Đinh Sở Tinh là của Thẩm tổng đấy, mấy hôm trước tôi thấy hai người họ ở đường Phúc Nguyên, khá thân mật…”

Trong phút chốc, lòng tôi như rơi xuống đáy vực…

“Niệm Niệm, đừng buồn nữa, nếu cậu thật sự tức giận thì cứ đi tìm Thẩm tổng hỏi cho ra lẽ.”

“Phải đấy, nhất định phải hỏi ta cho rõ ràng, cậu cứ thế này…”

Các đồng nghiệp vây quanh tôi, liên tục hiến kế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...