Trêu Chọc Em Trai [...] – Chương 2

P2

 5.

May mắn thay, nhà Tư Diễn cách chung cư của tôi chỉ mười phút đi bộ.

Bây giờ tôi quay về, Thẩm Tranh chắc sẽ không nghi ngờ gì.

Tôi ném điện thoại sang một bên, vội vàng mặc quần áo.

Tư Diễn giữ chặt váy của tôi, không chịu buông ra.

Tôi hơi sốt ruột, bảo cậu ấy buông tay.

Tư Diễn nhướng mày, ngón tay lướt qua vành tai tôi, dùng giọng mũi chậm rãi : “Chị, tại sao không cho Thẩm Tranh biết chúng ta đang ở bên nhau? Chẳng lẽ chị muốn lén lút…”

Lén lút…

Cậu ấy cố dừng lại, khẽ nhếch môi.

Máu toàn thân tôi như dồn hết lên não.

 Aaa…

Rõ ràng cậu em này biết Thẩm Tranh là loại người nóng tính như thế nào mà.

Cậu ấy muốn tôi mất mạng sao?

“Lâm Triều Niệm, nếu còn không mở cửa, tôi sẽ vào nhà đấy!”

Thẩm Tranh vẫn đang đe dọa ở đầu dây bên kia.

Tư Diễn nhận lấy điện thoại, nhẹ nhàng bật loa ngoài.

Cậu ấy vòng tay ôm eo tôi, một cách thờ ơ: “Chị run cái gì?”

“Chị sợ Thẩm Tranh biết, tối qua chị ngủ ngay cạnh ấy sao?”

 Cậu ấy lại đầy ẩn ý.

Tôi nổi hết da gà, bỗng nhiên lớn: “Đừng nữa, tối qua là do…” Nhận ra điện thoại chưa tắt, tôi vừa chột dạ vừa nhỏ giọng giải thích: “Cứ coi như là ngoài ý muốn đi.”

“Tối qua sao? Cô đang chuyện với ai ?”

Đầu dây bên kia, Thẩm Tranh nghiến răng nghiến lợi.

Tư Diễn trước mặt tôi như biến thành người khác, đột nhiên nắm chặt cằm tôi, ánh mắt cuồn cuộn sự điên cuồng: “Chị, chị muốn bỏ rơi tôi sao?”

 6.

Tư duy của tôi đình trệ, hơi thở có chút hỗn loạn.

Hình như tôi đã chọc phải cậu em trai rất khó chơi…

Nguy to rồi.

Tối qua là do tôi chủ , rốt cuộc phải sao để bỏ rơi cậu ấy mà tôi bị xem là trap girl đây?

Tôi thở dài một hơi, thử đưa ra giải pháp: “Hay là… chị đưa tiền cho cậu nhé?”

Tư Diễn day day mi tâm, giọng bất lực: “Chị tôi đấy à?”

Tôi…

Trong lòng cậu ấy, tôi là đồ súc sinh sao?

 “Ý chị là…” Tôi ấp úng hồi lâu, cắn răng : “Chị đưa tiền, chuyện tối qua… cậu không ra ngoài.”

Tư Diễn cúi đầu châm một điếu thuốc, chậm rãi : “Chị thật là nhẫn tâm.”

Giọng cậu ấy không lớn, ngữ điệu cũng không có gì thay đổi, lại khiến tôi cảm thấy áp bức đến lạ.

Tôi run lên, theo bản năng chạy ra ngoài.

Khoảnh khắc mở cửa phòng, tôi thấy Tư Diễn tác b.ắ.n súng.

“Pằng—”

Tôi trợn tròn mắt, sống lưng vô thức căng cứng.

 Aaa… Đáng sợ c.h.ế.t mất.

Cứu mạng, cả đời này tôi không muốn gặp lại Tư Diễn nữa.

Mười phút sau, tôi chạy về nhà, phát hiện Thẩm Tranh đang đứng ở cổng khu chung cư với vẻ mặt u ám.

Ánh mắt đầy dò xét.

“Cô chạy đi đâu từ sáng sớm ?”

“Tập thể dục.”

Thẩm Tranh quan sát tôi tỉ mỉ, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy ngắn của tôi, cau mày: “Tập thể dục mà váy áo nhăn nhúm thế này à?”

Đương nhiên là .

Thật là thiếu hiểu biết.

Tôi mím môi, thầm đảo mắt.

 “Anh tìm tôi gì? Xin tôi quay lại à?” Tôi cố chọc tức ta.

Thẩm Tranh tức giận đến mức bật : “Tôi hèn hạ đến thế sao?”

Tôi gật đầu.

 Thẩm Tranh rất không quen với thái độ của tôi, không nhịn chửi tục: “Cô đừng có giả vờ nữa không?”

 7.

Trước mặt tên khốn nạn, còn giả vờ cái gì nữa.

Tôi mặc kệ: “Rốt cuộc muốn gì? Không có việc gì thì đừng đến phiền tôi.”

Thẩm Tranh đút một tay vào túi quần, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng: “Cho ba ngày, tổng hợp danh sách chi tiết lễ phục trong và ngoài nước của năm gần đây gửi cho tôi.”

“Hừ, tôi không phải thư ký riêng của .”

“Hừ hừ.” Anh ta cúi người, ánh mắt ngang tầm với tôi, giọng đầy vẻ đe dọa, “Cô tin hay không, chỉ cần tôi một câu, trong ngành sẽ không có công ty nào dám tuyển dụng nhà thiết kế cao cấp như .”

“Anh chỉ biết dùng chiêu này để ép tôi.” Sự uất ức từ từ dâng lên trong lòng, tôi cúi gằm mặt xuống, mắt cay xè.

Thẩm Tranh với giọng điệu cực kỳ ngạo mạn: “Cô dám cãi lời tôi, tôi còn nhiều chiêu trò khác đang đợi .”

Anh ta thật sự… khốn nạn.

Tôi lười đôi co với ta, miễn cưỡng cúi đầu.

“Ting” một tiếng, điện thoại của Thẩm Tranh vang lên.

Anh ta liếc màn hình, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi bật loa ngoài.

Đầu dây bên kia là một người phụ nữ, giọng rất ngọt ngào:

“Anh Thẩm Tranh ơi, trưa nay em muốn hẹn .”

“Được chứ.” Ánh mắt ngạo mạn của Thẩm Tranh dán chặt vào mặt tôi, giọng mê hoặc: “Đến số 39 đường Phúc Nguyên.”

Cúp điện thoại, Thẩm Tranh tôi với vẻ khiêu khích, khóe môi hơi nhếch lên, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo.

Tôi hiểu rồi, ta đến để khoe khoang.

Hết nổi.

Tôi đã từng thấy người “đường ai nấy đi” rồi liền có người mới, chưa từng thấy ai “đường ai nấy đi” mà còn vênh váo như .

Tôi muốn xem xem, mới của Thẩm Tranh là tiên nữ phương nào, mà ta phải đích thân đến trước mặt tôi để khoe khoang!

8.

Sau khi Thẩm Tranh rời đi, tôi “ngụy trang” kỹ càng rồi đến đường Phúc Nguyên.

Đẩy cửa bước vào, ánh nắng tràn ngập khắp nơi.

Đập vào mắt là một người đàn ông đang nghiêng người dựa vào ghế sô pha hút thuốc, cả người toát lên vẻ lười biếng.

Như có linh cảm, ta ngẩng đầu lên, sang.

Bốn mắt nhau.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của ta dường như hơi cong lên vì ngạc nhiên: “Chị.”

Tôi cứng đờ người tại chỗ, chân hơi mềm nhũn.

A a a, sao lại gặp Tư Diễn rồi…

Tôi theo bản năng lùi lại, Tư Diễn sải bước dài, đi đến gần, chỉ cần khẽ bàn tay to lớn, tôi liền mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.

Tôi nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.

Cậu ấy vững vàng đỡ lấy tôi, giọng điệu lơ đãng: “Ở đây đông người.”

Tôi…

Tôi không khỏi nghi ngờ bản thân.

Đêm hôm đó, rốt cuộc tôi đã gì, mới bị cậu ta hiểu lầm như ?

Tôi ngơ ngác bị Tư Diễn dắt tay, ngồi vào một góc khuất.

Đúng lúc đầu óc tôi vẫn đang trống rỗng, một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến trái tim tôi co rúm lại.

—— Là Thẩm Tranh.

“Em trai, sao em lại ở đây?”

Sao ta lại xuất hiện?

Tim tôi đập thình thịch, hít thở sâu, ép bản thân phải bình tĩnh.

Đột nhiên, tôi nảy ra một ý tưởng—— Tôi về phía Tư Diễn, nhỏ giọng cầu cứu:

“Cậu giúp chị, đừng để ấy phát hiện ra chị.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...