Trêu Chọc Anh Lính [...] – Chương 8

Chương 8: Trêu Chọc Anh Lính Cứu Hỏa

“Anh ơi eo đẹp quá, cho ngồi~”

Mẹ nó, sợ c.h.ế.t đi .

Thôi, cho mèo ăn đã, về nhà cho mèo ăn.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không ra khỏi đội cứu hỏa — có đứa ngốc quấn sáu lớp chăn, tự nhét mình vào khe giường rồi mắc kẹt.

Nó dùng giọng gọi robot AI quay số 119 để cứu.

Lúc cúp máy còn không quên gọi:

“Xiao Ai, cúp máy giúp tớ nha~”

Này, thông minh mà vẫn tự nhét mình vào khe giường hả?

Khi gõ cửa người cần cứu, tôi thấy ta đang xem video tuyên truyền của mình?!

Khoan đã…

Bình luận thả tim nhất là do ta viết?

Kéo chăn ra, tôi thấy gương mặt quen đó, trước mắt tối sầm.

Quả là oan gia ngõ hẹp.

Nhìn ánh mắt ta đảo loạn, mặt đầy nghiệt ý, tôi không nhịn nhớ đến con mèo tam thể đang nhà.

Bỗng nổi hứng trêu ta, kể ra chuyện đời tôi không muốn nhắc — chuyện khiến tôi xấu hổ đến không thốt nên lời.

Quả nhiên ta như bị sét đánh, hoảng loạn vô cùng – tôi vô cùng thích thú.

Nhưng giây sau, một câu “Chồng ơi” của ta khiến tôi muốn độn thổ thêm lần nữa.

Haiz, tôi thực sự muốn chết, không hiểu sao lại trêu ta như

Không ngờ nhóc bám riết không buông.

Nhìn những tin nhắn trêu ghẹo táo bạo và nhiệt của ta, tôi ôm trán bất lực.

Cô ta còn đăng bài trên Zhihu…

Ai đó trả lời tôi mặc quần lót đỏ là quyến rũ?! Còn dạy ta cách “khiêu gợi” và “quấy rối”?

Quấy rối cái đầu mày!

Tôi hiểu rồi, ta định thật.

Giữa chốn đông người dám thẳng thắn muốn ngồi lên eo tôi…

Nhưng không ngờ nhóc nhẹ thật, ngồi lên chẳng có tí trọng lượng nào.

Này! Đừng thổi hơi vào tai tôi rồi chuyện kiểu đó!

Cứng rồi…

Không phải tai… mà là nắm đ.ấ.m cứng lại muốn đánh người thật sự!

[ – .]

Tôi chưa từng nghĩ nhỏ bé gầy gò lại có sức mạnh lớn đến thế.

Khi khung cửa sổ chống trộm rơi xuống, tôi chỉ thấy ấy dùng toàn lực đẩy tôi — người nặng gần 75kg — ra ngoài.

Khung cửa đập xuống đất, một mảnh kính đ.â.m thẳng vào đầu ấy, m.á.u tuôn không ngừng.

Tôi hoảng loạn thật sự, tay chân luống cuống không biết đỡ ấy sao cho phải, cũng chẳng biết sao bế ấy lên xe cứu thương.

Tôi cảm thấy vô dụng…

Không cứu dì ở tầng 26, cũng không cứu ấy…

Trong tòa nhà vẫn còn lửa chưa kiểm tra, tôi buộc phải quay lại.

Xin lỗi em…

Xong rồi…

Hình như tôi thật sự ấy đau lòng.

Cô ấy đi tìm người đàn ông khác.

Còn nhận hoa từ hắn…

Cũng là đàn ông mà sao tôi không nhận ra kẻ kia giả vờ đứng đắn rõ ràng thích ấy?

Anh em cứu hỏa phản ứng cực nhanh, kéo giường ra hai bên.

Còn tôi… hét lên thấu tận lòng gan.

Tôi đã cầu hôn.

Chiếc nhẫn mua từ lâu, từng tập hàng trăm lần.

Nhưng vẫn không dám mở lời.

Đêm giao thừa tuyết rơi lất phất, ấy :

“Nếu sau này cùng dầm tuyết, đời này cũng coi như cùng bạc đầu.”

Khoảnh khắc đó, tôi thấy không thể chờ thêm giây nào nữa.

Quỳ gối, cố kiềm nén hồi hộp, lấy chiếc nhẫn giấu trong n.g.ự.c áo.

Ngước lên ấy, câu đã tập quá nhiều lần:

“Hoàng Ninh Ninh, lấy nhé…”

Đệt. Pháo hoa nổ đúng lúc quá chẳng đúng lúc!

Cô ấy trả lời gì tôi chẳng nghe thấy…

Thôi kệ, đeo nhẫn vào coi như ấy đồng ý rồi.

Dù sao đời này…

Tôi chỉ muốn cưới ấy về nhà.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...