**19**
Công tác tất nhiên là công việc bình thường, cũng là do bố vợ giới thiệu.
Bây giờ Thẩm Chi chỉ mới nghi ngờ, Lý Kỳ đến ở với Thẩm Chi là để ấy chắc chắn rằng mình thực sự có vấn đề về tinh thần.
Khi Lý Kỳ đến, chúng tôi nhau ngầm hiểu, tôi cố giữ khoảng cách với Thẩm Chi, may mắn ấy bận tiếp đón Lý Kỳ nên không để ý.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi với Lý Kỳ:
“Tôi giao vợ tôi cho , nhất định phải chăm sóc tốt cho ấy.”
Lý Kỳ nắm tay Thẩm Chi, nhướn mày trả lời:
“Cần gì dặn, cứ lo công việc đi.”
Tôi dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi nhà.
Trong những ngày công tác, để Thẩm Chi không nghi ngờ, tôi ít liên lạc với Lý Kỳ, từ những cuộc gọi lộn xộn của Thẩm Chi, tôi biết mọi chuyện đang diễn ra theo kế hoạch.
Khi trở về, thái độ của Thẩm Chi thay đổi hoàn toàn, tại quán cà phê dưới nhà, Lý Kỳ với tôi, Thẩm Chi tin chắc tôi ngoại , đang thu thập bằng chứng để chuẩn bị ly hôn.
Bằng chứng, Thẩm Chi không thể tự mình tìm ra, điều này tôi rất tự tin.
Hơn nữa còn có chẩn đoán của bác sĩ, hành vi bất thường của Thẩm Chi, nếu ly hôn, ấy sẽ không có lợi gì.
Dù có lợi thế, việc ly hôn cũng không phải là điều dễ dàng, tôi cũng không muốn chia số tiền mà tôi đã kiếm cho ấy.
Đã đến lúc chuẩn bị đưa Thẩm Chi vào bệnh viện tâm thần.
Lý Kỳ ra tôi đang suy nghĩ gì, ấy thông minh hơn Thẩm Chi rất nhiều, nhấp một ngụm cà phê và :
“Tôi đã những gì cần , giờ chỉ chúc mọi việc suôn sẻ.”
Nói xong, ấy đeo kính râm rồi rời đi.
—
**20**
Một tuần sau, khi tôi chuẩn bị thêm chất ảo giác mua từ chợ đen vào sữa của Thẩm Chi như thường lệ, cảnh sát đột ngột xông vào nhà và bắt giữ tôi.
Trong phòng thẩm vấn, tôi mới biết Thẩm Chi đã báo cảnh sát với lý do tôi muốn gi//ết ấy.
Ban đầu tôi rất bình tĩnh, giải thích với cảnh sát rằng vợ tôi có vấn đề về tinh thần, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cho đến khi cảnh sát lấy thành phần thuốc đ//ộc từ sữa và đưa ra ảnh của tất cả những người của tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, không hiểu tại sao chất ảo giác lại biến thành thuốc đ//ộc, và tại sao trước đó tôi đã xử lý kỹ lưỡng lại có nhiều ảnh như .
Bây giờ cơ và bằng chứng gi//ết người đều đã đủ, dù tôi có giải thích thế nào cảnh sát cũng không tin.
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, thông tin trong trại giam không hoàn toàn bị lập.
Những người trong đó khinh thường tôi, kẻ dựa vào phụ nữ để lên cao, giờ lại phản bội.
Họ đánh vào những chỗ không thấy đau đớn nhất, đến cả cơm cũng phải đặt dưới đất và chỉ phép bò lên ăn.
Đau đớn về thể xác khiến đầu óc tôi càng tỉnh táo.
Bạn thấy sao?