12
Sắc mặt Phó Như Yến lập tức trở nên u ám.
Anh ta liếc Tô Liễu, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến ấy theo phản xạ lùi về sau một bước.
“Chiêu Chiêu, không ngại chuyện với em ngay tại đây.”
Tôi không ngờ ta lại có thể vứt bỏ cả thể diện như , đến mức chỉ biết bật vì tức giận.
Cuối cùng, chúng tôi mỗi người nhượng bộ một bước, đi đến khu vườn nhỏ gần căng-tin.
Phó Như Yến im lặng một lúc, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp.
Bên trong là một chiếc dây chuyền—
Chính là sợi dây tôi đã ném đi hôm đó.
Chỉ là viên kim cương sáng lấp lánh, mới tinh hơn so với chiếc tôi từng đeo.
Có lẽ ta vừa lấy nó từ cửa hàng trang sức.
Tôi ngước lên , giọng điệu không mấy tốt đẹp:
“Ý là gì?”
Anh ta chạm vào chóp mũi, dái tai hơi đỏ lên:
“Bọn họ … em sẽ thích cái này.”
Bọn họ?
Tôi nhạt:
“Phó Như Yến, thực ra không cần đâu. Chúng ta đã chia tay rồi.”
Sắc đỏ trên mặt ta nhạt dần, thay vào đó là sự bàng hoàng, thất vọng.
“Nhất định phải nhắc lại hai chữ đó sao? Em chia tay, ai đồng ý?”
Anh ta hít sâu một hơi, như chợt nghĩ ra điều gì, giọng điệu dịu lại:
“Anh biết em đang để ý đến Tạ Thanh, và ấy không có gì cả.
Em không cần lo lắng rằng ấy sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Anh ta bước lên một bước, dường như đã lấy hết can đảm để :
“Chiêu Chiêu, ai mới là của , rất rõ ràng.”
“Thật sao?”
Tôi bật mỉa mai, cho đến khi ngực đau nhói, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống.
“Vậy khi em đưa tờ rơi hôm đó, đang nghĩ gì?
Là mong muốn cùng em đi suốt đời, hay chỉ đang tìm một cái cớ để giúp Tạ Thanh giữ thể diện?”
Sắc mặt ta biến đổi hoàn toàn.
Bàn tay cầm hộp dây chuyền siết chặt đến mức trắng bệch.
Tôi ngước mắt, thẳng vào ta, giọng nghẹn ngào:
“Ban đầu, em nghĩ không giỏi trong chuyện cảm cũng không sao, em có thể chờ.
Từ khoảnh khắc đầu tiên thấy bước lên bục đại diện tân sinh viên, em đã biết mình thích .
Sau này, tất cả những vinh quang, những nỗ lực của , chỉ khiến em càng lún sâu hơn mà thôi.”
Nước mắt mờ tầm , như một tấm màn che phủ.
Tôi hít sâu một hơi, nghẹn giọng tiếp:
“Em không kể những điều này để than thở hay kể khổ.
Chỉ là muốn hiểu—Tạ Thanh đối với , chính là đối với em.”
“Còn em bây giờ, chỉ không muốn trở thành một ‘’ thứ hai mà thôi.”
Không gian rơi vào một khoảng lặng tĩnh mịch.
Biểu cảm của Phó Như Yến dần trở nên bất an.
“Chiêu Chiêu, đã rồi, chuyện này có liên quan gì đến Tạ Thanh?
Cô ấy chỉ là của , chẳng lẽ ngay cả gặp mặt cũng không phép sao?”
Tôi bật lạnh, lùi lại hai bước.
“Bạn bè hay mập mờ, tự hiểu rõ nhất. Nhưng Phó Như Yến, từ nay về sau…
“Đừng tìm em nữa. Giữa chúng ta, không còn bất kỳ cơ hội nào cả.”
13
Tôi biết bây giờ giữa bọn họ vẫn trong sáng.
Nhưng nếu hôm đó tôi không thấy ta cầm tờ rơi đi tìm Tạ Thanh thì sao?
Nếu lúc tôi đang ngốc nghếch đợi ta dưới chân núi Nhân Duyên, mà không có cùng phòng giúp tôi theo dõi, để biết rằng ta cũng đã đứng chờ dưới ký túc xá của ấy suốt một ngày trời?
Nói một cách cực đoan hơn—
Nếu Tạ Thanh thật sự đã xuống gặp ta thì sao?
Bọn họ sẽ gì sau lưng tôi?
Tôi không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược.
Từ khi quen Phó Như Yến, tôi chưa từng hy vọng ấy có thể tôi nhiều như tôi ấy.
Nhưng điều tôi ghét nhất—
Chính là việc ấy chưa bao giờ thực sự cố gắng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh gọi tên lần cuối:
“Phó Như Yến.”
“Trước khi dọn dẹp sạch sẽ lòng mình, đừng đi tổn thương người khác nữa.”
Đây là lời khuyên cuối cùng của tôi.
Cũng là bản án cuối cùng cho mối không có kết quả này.
Lớp vỏ bọc điềm tĩnh của Phó Như Yến cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh ta siết chặt hộp trang sức, nắp hộp bật ra rồi đóng sập lại một tiếng “cạch”.
Không biết tôi đã chạm vào dây thần kinh nào của ta.
Đôi chân ta mềm nhũn, cả người quỳ sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Anh ta muốn lời xin lỗi, chẳng thể thốt ra bất kỳ câu nào.
Sau sáu tháng bên nhau, cuối cùng ta cũng đã hiểu tôi.
Nhưng giữa chúng tôi, cũng đã hoàn toàn kết thúc.
14
Từ hôm đó, Phó Như Yến không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Ngược lại, Tạ Thanh không biết nghe tin từ đâu, cố đi xin số của tôi.
Giọng của ta không hề thanh tao như khí chất bên ngoài, mà mang theo sự cao ngạo, trịch thượng:
“Chuyện khiến em và Phó Như Yến chia tay là lỗi của tôi. Nhưng chuyện ấy thích tôi, thì tôi không thể kiểm soát .”
Giọng của ta vang lên, như sợi dây điện thoại xoắn cũ kỹ, quấn chặt quanh cổ tôi, rồi siết mạnh một cái—lạnh lẽo đến mức khiến da đầu tôi tê rần.
Tôi nhàn nhạt hỏi:
“Vậy bây giờ gọi cho tôi là có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn xem xem, đầu tiên của Phó Như Yến là loại người thế nào.”
Tôi nghe rõ tiếng khinh miệt của ta:
“Xem ra cũng chỉ có mà thôi.”
Kẻ hèn nhát.
Đó là cách ta định nghĩa tôi.
Tôi không phản bác, cũng không đôi co.
Chỉ lặng lẽ, trong một buổi trưa bình thường, đi đến căng-tin mua một thùng huyết gà.
Và vào đúng ngày Tạ Thanh có tiết học, tôi bình tĩnh bước vào lớp ta, sau đó—
Dội nửa thùng huyết gà lên đầu ta.
Tiếng hét, tiếng hốt hoảng vang lên cùng lúc.
Sau đó, tôi đi thẳng đến giảng đường của Phó Như Yến, đổ nốt phần còn lại lên mặt ta.
Rồi để Tô Liễu mở loa ngoài, phát lại đoạn ghi âm những gì Tạ Thanh đã với tôi hôm đó.
“Phó Như Yến, quản lý của cậu cho tốt vào!”
Sau vụ đó, tôi không hề bị nhà trường xử .
Giang Ninh , là Phó Như Yến giúp tôi dàn xếp.
Cô ấy suy đoán, nửa nửa thật:
“Lạ thật, không lẽ ta thật sự thích cậu rồi?”
Tôi chỉ bật .
Lúc còn đương thì vô tâm, trong lòng toàn nghĩ đến người khác.
Đến khi chia tay rồi thì lại chạy theo lấy lòng.
Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái.
Sau này, tôi nghe vì vụ lùm xùm đó mà nhà họ Tạ bị mất mặt.
Tạ phu nhân cũng nhân cơ hội này, ép Tạ Thanh nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Không phải với một gia đình danh giá, cũng xem như môn đăng hộ đối.
Dù Tạ Thanh có loạn, Tạ tổng cũng không thể bênh vực, vì bị vợ ông ta chặn họng:
“Ông xem, bây giờ còn ai muốn cưới nó?”
Nghe Tạ Thanh ban đầu còn muốn cầu xin Phó Như Yến.
Nhưng cuối cùng, lại bị ta siết cổ mắng mỏ, thậm chí tức giận :
“Nếu không phải vì , tôi đã không chia tay với Chiêu Chiêu!”
Khi Giang Ninh kể lại, ấy đến mức không thở nổi:
“May mà cậu chia tay sớm! Nếu không, sau này cưới về, cậu sẽ chịu không ít khổ đâu!”
Tôi gật đầu, không tỏ rõ thái độ.
Ngày tốt nghiệp.
Trước cửa ký túc xá của tôi bỗng xuất hiện một chiếc túi hàng hiệu đắt đỏ.
Không chút do dự, tôi mở ra, đeo ngay lên vai.
Có kẻ ngốc nguyện tặng quà, tại sao tôi lại không nhận?
Chỉ là…
Tô Liễu tìm thấy một tờ giấy trong hộp.
Chữ viết rồng bay phượng múa, trên đó chỉ vỏn vẹn một câu:
“Chiêu Chiêu, chúc em đời này như những vì sao, mãi mãi lấp lánh ánh sáng thuộc về chính mình.”
Tôi không đọc lại lần thứ hai.
Tùy tiện ném nó vào thùng rác.
Sông núi còn có đường quay lại.
Nhưng tương lai của tôi, dù có lấp lánh hay không—
Cũng chắc chắn sẽ rực rỡ như hoa nở khắp chốn.
(Toàn văn hoàn tất)
Bạn thấy sao?