5
Tôi suýt lấy quả dưa chuột trên tay gõ lên đầu cậu ta.
Cuối cùng lý trí vẫn thắng xung .
Thôi bỏ đi.
Tôi trợn mắt, ném bó rau vào chậu:
“Được rồi rồi, cho cậu hết đấy! Rửa cho kỹ vào, đừng học theo tôi mà vò nát hết rau!”
Còn không quên tặng thêm một cú chọc nhẹ.
Cố Thần như đại xá, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm lấy chậu rau, ngồi xổm bên bồn nước. Nhìn cái cách cậu ta rửa từng cọng rau như đang gỡ mìn, tôi không khỏi thấy buồn .
Tô Vi Vi bên kia cuối cùng cũng hoàn hồn lại, dù sắc mặt vẫn rất khó coi.
Cô ta yên lặng xử lý xong con cá trắm, bắt đầu món cá chua ngọt của mình.
Bầu không khí trong bếp lặng như tờ, ngượng ngập đến mức tưởng như có thể đào ra nguyên một căn hộ ba phòng một phòng khách.
【Yên tĩnh quá… nghẹt thở luôn…】
【Sao cảm giác giữa Cố Thần và Vi Vi có gì sai sai…】
【Cố Niệm thì thảnh thơi lắm, ngồi ăn dưa chuột bên cạnh luôn kìa?】
Thực ra tôi đúng là đang rất thảnh thơi, vừa gặm dưa chuột vừa Cố Thần lóng ngóng rửa rau, càng lúc càng thấy cái show này đúng là đáng đồng tiền.
Các khách mời khác cũng mỗi người một việc.
Món thịt kho tàu của thầy Tần thơm nức cả bếp, Phương thì đang hấp cá trắm, còn Chu cố gắng nấu canh từ mấy con cá nhỏ — tiếc là cá nhỏ quá, nồi canh cứ như nước lã.
Cuối cùng, trong bầu không khí nửa kỳ lạ nửa giả vờ hài hòa, bữa tối cũng dọn ra.
Món cá chua ngọt của Tô Vi Vi bưng lên bàn, nước sốt sánh, màu sắc bắt mắt.
Cô ta ân cần gắp miếng thịt cá ở phần bụng mềm nhất bỏ vào bát Cố Thần, giọng dịu dàng như nước:
“A Thần, nếm thử đi?”
Cố Thần miếng cá trong bát, lại liếc sang đĩa rau xào xanh mướt của tôi, do dự một chút, cuối cùng vẫn gắp miếng cá bỏ vào miệng.
Vị cá vừa chạm đầu lưỡi, gương mặt cậu ta không có nhiều thay đổi, chỉ nhẹ gật đầu:
“Ừm, cũng .”
【Thái tử gia nhận xét… nghe có hơi gượng ép ha】
【Mặt Tô Vi Vi lại sầm xuống rồi kìa…】
Bữa tối này, bề ngoài thì yên ổn, bên dưới là sóng ngầm cuộn trào.
Tô Vi Vi liên tục gắp đồ ăn cho Cố Thần, cố níu lại thể diện.
Cố Thần thì lơ đãng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang phía tôi.
Còn tôi thì cắm cúi ăn cơm. Món thịt kho tàu của thầy Tần đúng là đỉnh cao, vị mặn ngọt vừa tới, ăn xong muốn liếm luôn cái bát.
Khó khăn lắm mới ăn xong, tổ đạo diễn lại tiếp tục bày trò.
“Cảm ơn các thầy đã vất vả! Sau bữa tối no nê, giờ mình chơi trò nhẹ nhàng một chút nhé!”
“Trò chơi kinh điển — Tôi có, không! Mọi người ngồi thành vòng tròn, lần lượt ra một điều mình từng hoặc từng có. Ai chưa từng trải qua điều đó thì gập một ngón tay. Ai bị gập hết năm ngón trước, sẽ phải… rửa bát! Không ai phản đối chứ?”
Rửa bát?
Ai cũng lắc đầu quầy quậy. Không ai muốn đụng vào đống nồi niêu xoong chảo sau lưng.
Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn dài ngoài sân.
Trên đầu là dãy đèn vàng ấm áp treo lơ lửng, trông có vẻ rất ấm cúng, không khí xung quanh vẫn còn lảng vảng mùi “thuốc súng” chưa tan.
Người bắt đầu đầu tiên là Tô Vi Vi.
Cô ta chỉnh lại tư thế ngồi, nở nụ dịu dàng đúng kiểu “ hiền lành”, ánh mắt như vô lướt qua tôi, sau đó khẽ che mặt bộ thẹn thùng, giọng không lớn không nhỏ:
“Ừm… tôi đang quen trai.”
【Tới rồi! Tuyên bố chủ quyền luôn kìa!】
【Ra chiêu đầu quá mạnh! Tô Vi Vi đỉnh thiệt!】
【Cố Niệm toang rồi, kiểu gì cũng chưa có trai!】
Không gian im ắng trong vài giây.
Tất cả ánh mắt — lại một lần nữa — vô cùng “tự nhiên” chuyển sang tôi.
Máy quay còn “tâm lý” tặng ngay một cú zoom đặc tả gương mặt tôi.
Tô Vi Vi tôi, khóe môi khẽ cong lên một góc thắng thế đầy tự mãn.
“Uầy, câu này có vẻ thiên vị giới tính quá đó nha? Không tính không tính!”
Chu bật , cố bầu không khí, lên tiếng phản đối chơi vui.
Cố Thần ngẩng đầu Chu, giọng điềm đạm đáp lời:
“Anh cũng có thể quen trai mà, không giới hạn giới tính.”
【Phụt! Đâm thẳng không chệch tí nào!】
【 Chu: ??? Tôi mới gì đâu trời?!】
【Mặt Tô Vi Vi khựng lại rõ ràng luôn!】
Đến lượt thầy Tần bên trái tôi.
Ông suy nghĩ một chút rồi hiền:
“Tôi có cháu trai, vừa tròn một tuổi.”
Cô Phương bên cạnh gật đầu mỉm theo.
Mấy người trẻ tụi tôi, kể cả Chu, ngoan ngoãn gập một ngón tay lại.
Đến lượt Phương:
“Tôi và ông nhà đã cùng nhau đi du lịch vòng quanh bảy châu lục.”
Trừ thầy Tần, tất cả lại gập thêm một ngón.
Chu:
“Tôi từng tổ chức concert mười nghìn người.”
Thôi xong, ngoài ảnh ra thì ai cũng gập luôn.
Đến lượt Cố Thần.
Cậu ta bị bao ánh mắt dồn về phía mình — đặc biệt là ánh mắt mong chờ của Tô Vi Vi.
Cố Thần trầm mặc vài giây, rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Anh… bị dị ứng nặng với nấm xám.”
Câu vừa dứt, sắc mặt Tô Vi Vi lập tức tái nhợt, ta cúi gằm đầu xuống.
Mọi người đồng loạt gập thêm một ngón tay.
Bạn thấy sao?