【Thái tử gia: tha cho tôi với!】
Cố Thần cũng nhận ra mình phản ứng thái quá, ho khan hai tiếng, cố gắng chữa cháy:
“Ờ… ý là… dạo này mới khỏi đau bao tử, không ăn đồ nhiều dầu mỡ…”
Nhưng lời giải thích này yếu ớt đến mức ngay cả chính cậu ta cũng không tin nổi.
Sắc mặt Tô Vi Vi lập tức tối sầm, các đốt ngón tay đang cầm dao trắng bệch vì siết chặt.
Cô ta trừng mắt tôi, ánh mắt gần như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngay lúc đó —
“Phịch!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Tất cả mọi người cùng về phía phát ra tiếng , chỉ thấy dưới chân Tô Vi Vi, một túi nhựa đựng rau vừa rơi xuống đất, đồ bên trong văng tung tóe.
Vài cọng rau muống non xanh mướt, mấy quả cà chua đỏ au, và một nắm nấm nhỏ trông có vẻ bình thường.
Tôi chằm chằm vào đám nấm đó, lông mày chợt nhíu lại.
Cố Thần cũng trông thấy, ánh mắt lóe lên một tia do dự. Cậu ta Tô Vi Vi, môi mấp máy như muốn gì đó.
“Ôi, xin lỗi nhé, em cầm không chắc tay.”
Tô Vi Vi vội vàng ngồi xuống nhặt lại, giọng điệu cố tỏ ra nhẹ nhàng, tác thì hơi hoảng loạn.
Tôi bước lên một bước, cúi người nhặt lấy nắm nấm, cầm trong tay xem kỹ, giọng không chút cảm :
“Cô mua nấm ô tán xám?”
Nghe tôi gọi đúng tên loài nấm, Tô Vi Vi khựng người, rồi ngẩng đầu lên:
“Phải… thì sao? Trông tươi mà, nấu canh chắc ngon lắm.”
Tôi không trả lời câu hỏi của ta, mà hỏi tiếp, giọng không lớn đủ để mọi người đều nghe rõ:
“Cô định dùng thứ này nấu canh cho Cố Thần ăn à?”
Tô Vi Vi bị tôi truy hỏi liên tiếp, có vẻ mất kiên nhẫn, đứng bật dậy, mặt vẫn cố giữ vẻ tủi thân:
“Cô cũng muốn học món canh này à? Sao chuyện gì cũng bắt chước tôi ? Biết nấu vài món không có nghĩa là giữ đàn ông. Nhà họ Cố không thiếu người biết nấu ăn đâu.”
【Eo ôi— câu này của Tô Vi Vi nghe mà muốn nổi da gà!】
【Cố Niệm chỉ hỏi một câu mà cũng bị bật lại luôn?】
【Cảm giác Cố Niệm gì đó… có ẩn ý nha?】
Bình luận trong livestream bắt đầu ồn ào, hiện trường càng lúc càng lạnh lẽo như băng giá.
Những vị khách mời không biết nội tôi với Tô Vi Vi đầy tò mò và nghi hoặc.
Giữa bầu không khí căng như dây đàn, tôi vẫn giữ giọng bình tĩnh, cầm nắm nấm trong tay, cuối cùng mở miệng:
“Cố Thần bị dị ứng nặng với nấm ô tán xám từ nhỏ. Cô ta như , mà lại không biết điều này à?”
Ầm——
Căn bếp chìm vào sự im lặng chết chóc.
Gương mặt Tô Vi Vi đông cứng hoàn toàn.
Cô ta quay phắt sang Cố Thần.
Cố Thần mím môi, ánh mắt phức tạp Tô Vi Vi, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn:
“Đúng… Anh bị dị ứng nặng với loại nấm đó. Hồi nhỏ ăn nhầm một lần, suýt bị sốc phản vệ.”
Sự thật rành rành, không thể chối cãi.
Tô Vi Vi như bị sét đánh, cả người lảo đảo.
Cô ta há miệng, sắc mặt lúc trắng, lúc đỏ, rồi lại tái mét. Môi run run, mãi mới thốt ra một câu chống chế yếu ớt:
“Tôi… tôi sẽ nhớ lần sau… tôi… tôi chưa bao giờ mua loại nấm này… nên… nên không biết…”
Tôi nhướng mày, không hề có ý định tha cho ta.
Đã tự đâm đầu vào —
Vậy thì đừng trách tôi ra tay không nể mặt.
Tôi bước lên một bước, thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của Tô Vi Vi:
“Ồ? Cô nấu ăn cho Cố Thần, mà chưa bao giờ hỏi xem cậu ấy có kiêng món gì à? Có thứ gì tuyệt đối không ăn không?”
“Ngay cả gọi đồ ở nhà hàng bình thường, nhân viên cũng sẽ lịch sự hỏi có dị ứng gì không.”
“Xem ra sự quan tâm của với Cố Thần chỉ dừng lại ở bề ngoài, ngay đến chút để tâm tối thiểu cũng không có?”
“Tôi… tôi…”
Tô Vi Vi bị tôi chất vấn đến á khẩu, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Cô ta quay đầu Cố Thần, ánh mắt như sắp rơi lệ, cầu cứu thấy rõ.
“Ha ha, đúng lúc quá!” – Chu nãy giờ im lặng, nhận ra không khí quá căng liền vội chen lời pha trò, ta cúi người nhặt nắm nấm xám xấu số dưới đất lên – “Thứ này tôi cũng chẳng thích ăn! Nhìn đã thấy lạ lạ! Thôi, trả lại cho tổ chương trình khỏi chiếm chỗ!”
Những khách mời khác cũng nhanh chóng bắt sóng, lần lượt lên tiếng chuyển chủ đề:
“Thầy Tần ơi, miếng thịt ba rọi đó định nấu kiểu gì ?”
“Cô Phương, cá đó hấp hay kho đỏ đây?”
“Cố Niệm, mua nhiều rau , định trổ tài món gì?”
Bầu không khí đang căng cứng trong bếp cũng dịu xuống phần nào.
Tôi chẳng buồn sắc mặt thay đổi liên tục của Tô Vi Vi nữa, quay về với đống rau núi của mình.
Thôi thì, món đơn giản nhất: rau xào dầu tỏi.
Món này chắc không thể sai đâu nhỉ?
Bớt muối, ít dầu, xào chín là xong!
Tôi vừa nghĩ vừa chuẩn bị lôi vài bó rau ra rửa thì cảm thấy có ánh mắt nóng rực dán chặt vào lưng.
Quay đầu lại — quả nhiên.
Cố Thần không biết đã lặng lẽ đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Tôi: “…”
Tôi chỉ đang… rửa rau thôi mà! Phải căng thế không?
Cố Thần chắc đoán ánh mắt khó ở của tôi có ý gì, nuốt nước bọt cái ực:
“Chị… cái đó… hay là… để em… em rửa rau cho?”
Bạn thấy sao?