Nụ trên mặt Tổng Lý cứng đơ:
“…Hả?”
Tiểu Viên: “…Chị Niệm, nhận thức của chị về bản thân thật sự khiến người ta tuyệt vọng mà…”
3
Thời gian cái vèo trôi đến ngày ghi hình đầu tiên của 《Điền viên mục ca》.
Địa điểm quay là một nông trại nhỏ ở ngoại ô, phong cảnh đẹp như tranh. Sau lưng là dãy núi xanh ngắt, trước cổng có con suối trong veo chảy ngang, không khí còn thơm mùi cỏ mới cắt.
Tổ sản xuất đúng là mạnh tay đầu tư, từ đầu làng đã trải thảm đỏ, máy quay dựng dọc hai bên, đông nghịt người như đi hội.
Fan thì cầm bảng đèn, chen chúc sau hàng rào an ninh, tiếng hét vang đến nỗi tưởng có thể bay nóc nhà.
Xe chuyên dụng chở tôi vừa dừng lại ở đầu làng, sóng âm từ bên ngoài đã xuyên qua cửa kính, rung cả màng nhĩ.
Tiểu Viên dán sát mặt vào cửa kính, mặt đỏ bừng vì phấn khích:
“Chị Niệm! Nhiều người quá! Em thấy bảng đèn của chị rồi kìa! Tuy là… chỉ có ba cái, chen giữa biển đèn của chị Tô và Cố thiếu…”
Tôi liếc theo hướng bé chỉ.
Má ơi, fan Tô Vi Vi mặc đồng phục áo hồng, bảng đèn nhấp nháy như bảng quảng cáo ngoài phố lớn.
Phía Cố Thần thì khỏi , nguyên một bức tường đen-vàng kim, toát ra khí chất “đại gia lowkey vẫn chịu chơi”.
Còn ba cái bảng đèn đáng thương của tôi…
Nằm co ro chính giữa, run rẩy như ba cọng hành trong bát canh loãng.
Chậc, đã là diễn viên tuyến mười tám thì đúng là chẳng có chút “khí thế” nào, đau lòng thật sự.
Cửa xe vừa mở ra, ánh đèn flash “tách tách tách” trút xuống như mưa rào.
Tôi hít sâu một hơi, nở nụ “dịch vụ” chuyên nghiệp, nhấc chân bước xuống xe.
Chân vừa chạm đất, liền nghe đám fan bên ngoài hét lên còn to hơn lúc nãy — không phải dành cho tôi.
“A a a! Vi Vi! Nhìn bên này nè Vi Vi!”
“Là xe của Thái tử gia kìa!”
“Vi Vi sang đây! Cô với Thái tử gia đẹp đôi quá trời quá đất luôn á!”
Tôi theo tiếng hét lại, thấy một chiếc xe chuyên dụng còn xịn hơn đang dừng lại phía sau.
Tô Vi Vi mặc váy hoa li ti, tươi như hoa, tay khoác lấy cánh tay của Cố Thần, dịu dàng bước xuống xe.
Cố Thần mặc áo sơ mi kiểu dáng nhã nhặn, dáng người cao ráo bảnh bao. Đẹp trai thì có đấy, mặt cậu ta lại hơi căng, lông mày khẽ nhíu, ánh mắt lướt nhanh về phía tôi, trong đó ẩn hiện chút tín hiệu cầu cứu.
Tôi giả vờ không thấy gì, bình tĩnh vẫy tay về phía ba cái bảng đèn nhỏ xíu của mình, đổi lại chỉ có vài tiếng cổ vũ yếu ớt — rồi lập tức bị tiếng hét như sóng thần bên Tô Vi Vi nhấn chìm hoàn toàn.
【Đạo diễn chuyển góc máy rồi! Cố Niệm thảm thật, xuống xe chẳng ai ngó ngàng.】
【Bên kia mới gọi là đẳng cấp! Tô Vi Vi và Thái tử gia mới là couple đỉnh cao!】
【Ba cái bảng đèn của Cố Niệm ai cho ? Cô ta tự mua chắc? Cười chết.】
【Đừng độc miệng thế chứ, chị Niệm đúng là thảm thiệt… vừa bị “chính thất” vừa bị fan đè bẹp.】
Vào đến sân, các khách mời khác cũng đã đến đủ.
Cặp vợ chồng nghệ sĩ gạo cội – thầy Tần và Phương – qua đã thấy rất hiền lành dễ gần.
Ca sĩ thực lực Chu ôm đàn guitar, khí chất nghệ sĩ ngút trời.
Mọi người chào hỏi nhau vài câu, không khí coi như hoà thuận.
Đạo diễn cầm loa bắt đầu hướng dẫn quy trình:
“Chào mừng mọi người đến với 《Điền viên mục ca》! Bài học đầu tiên của cuộc sống nơi thôn quê là: tự lực cánh sinh! Hiện tại trong bếp không có gì cả, mọi người cần hợp sức đi mua đồ!”
“Để hiệu quả hơn, chúng ta chia thành ba nhóm hành nhé!”
Chia nhóm?
Tới rồi đây!
Tôi giật nhẹ mí mắt, quả nhiên, đạo diễn vừa dứt lời, Tô Vi Vi đã như bật lò xo, lao thẳng lên trước, lập tức khoác chặt tay Cố Thần, giọng ngọt ngào như rót mật:
“Đạo diễn ơi~ em với A Thần một nhóm nha!”
Cô ta ngẩng đầu Cố Thần, như mùa xuân vừa đến:
“A Thần, mình cùng nhau đi nhé?”
【Aaaa! Vi Vi chủ kìa! Ngọt quá trời quá đất!】
【Chính thất chính hiệu! Khóa lại luôn!】
【Cố thiếu không từ chối! Mặc định rồi! Trời ơi cặp này tôi mê quá!】
Ánh mắt của tất cả mọi người, đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Ngay cả máy quay cũng phối hợp như có bàn tay sắp đặt, lập tức zoom một cú đặc tả vào mặt tôi.
Không khí như căng ra, đầy rẫy sự chờ mong của đám người thích hóng drama.
Trong mắt Tô Vi Vi còn ánh lên một tia đắc ý, như đang :
“Thấy chưa? Anh ấy chọn tôi.”
Tôi đón lấy ánh mắt của mọi người, ung dung bước một bước lên phía trước, ánh vượt qua Tô Vi Vi, trực tiếp rơi lên gương mặt điển trai hơi gượng gạo của Cố Thần.
Khoé môi tôi hơi cong lên, tạo thành một biểu cảm vừa vô tội, vừa hơi tủi thân. Giọng tôi không lớn không nhỏ, vừa đủ để tất cả đều nghe rõ:
“Tiểu Thần,”
“Tối qua chẳng phải em sẽ đi cùng chị, dạy chị phân biệt rau dại sao? Sao mới ngủ một giấc đã quên rồi?”
ẦM ——
Hiện trường bỗng im phăng phắc, đến tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Cặp vợ chồng nghệ sĩ gạo cội liếc nhau một cái, đầy hàm ý sâu xa.
Chu ôm đàn guitar, ngón tay vô thức gảy một nốt.
Còn đám nhân viên thì đồng loạt nín thở — sợ bỏ lỡ giây phút siêu kịch tính tiếp theo.
Sắc mặt của Cố Thần, trắng bệch trong tích tắc.
Mồ hôi lạnh rõ mồn một bắt đầu rịn ra trên trán cậu ta.
Tôi có thể tưởng tượng ra não bộ mệnh danh là “xử lý giao dịch tiền tỷ” của em trai mình lúc này đang nóng ran, xì khói như CPU quá tải.
【Vãi chưởng! Drama đỉnh rồi! Đánh đi đánh đi!】
【Cố Niệm đỉnh thật! Mặt đối mặt chiến luôn!】
【Thái tử gia chắc đang đổ mồ hôi hột? Haha! Chọn chị ruột hay ? Câu hỏi thế kỷ!】
【Tô Vi Vi mặt xanh như tàu lá chuối! Nước đi của Cố Niệm đúng là 666!】
Trong khi không khí căng như dây đàn, ánh mắt của Cố Thần bỗng sáng rực lên một tia sáng cứu rỗi.
Cậu ta hất tay Tô Vi Vi ra, tay khác vươn dài vỗ vai Chu, giọng vang dội đến mức nghe hơi gượng gạo:
“Tôi với Chu cùng nhóm! Quyết định đi!”
“Đúng lúc cho dân mạng thấy xem ‘người đàn ông thời đại mới’ nấu ăn đỉnh tới mức nào! Anh Chu, dựa vào cả đấy!”
Chu: “……???”
Tô Vi Vi: “……”
Nụ trên mặt ta hoàn toàn sụp đổ, lớp biểu cảm giữ kỹ càng phút chốc rạn nứt, mắt trừng trừng Cố Thần như thể không thể tin nổi chuyện đang xảy ra.
Tôi: “……”
Giỏi lắm nhóc à, phản ứng nhanh đấy!
Nước cờ “thoát thân” này chơi đẹp đấy — kéo luôn Chu vô tội chết chìm cùng.
【Phụt — hahaha! Plot twist thần sầu! Thái tử gia chọn ca sĩ!】
【“Người đàn ông thời đại mới biết nấu ăn”? Anh Cố à, giống người phân biệt nổi hành với tỏi lắm sao?】
【Tô Vi Vi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Đang xảy ra chuyện gì trời?】
【Cố Niệm: “Kế hoạch hoàn thành √ — gỡ đôi thành công!”】
【 Chu: Tôi có gì sai? Tôi chỉ muốn yên bình gảy đàn thôi mà?!】
“Ờ… … rồi.”
“Vậy Cố Niệm và Tô Vi Vi một nhóm, thầy Tần và Phương một nhóm, Cố Thần và Chu một nhóm. Đây là thẻ nhiệm vụ!”
Nhân viên nhanh chóng đưa tới ba tấm thẻ.
“Mỗi nhóm sẽ mua sắm một loại vật phẩm khác nhau ở địa điểm khác nhau. Trên thẻ ghi rõ danh sách vật dụng cần mua và số tiền ban đầu.”
“Ngoài ra, mặt sau thẻ có một từ khóa, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả và độ khó khi mua hàng! Bây giờ, mời đại diện mỗi nhóm rút thẻ!”
Tôi, Tô Vi Vi và thầy Tần lên rút thẻ.
Bạn thấy sao?