10
Sau khi xác định quan hệ xong, Tống Viễn cuối cùng cũng yên tâm.
Tôi lập tức gọi điện lại cho bố của Tống Viễn, dứt khoát từ chối gặp mặt.
Thứ Tống Viễn không cần, tôi càng không cần.
Huống hồ, năm xưa chính ông ta vì tái hôn mà vứt bỏ Tống Viễn.
Ông ta đã bất nghĩa với người thân, thì tôi cũng chẳng cần phải người tốt.
Hiện tại, điều tôi muốn nhất là hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống của mình.
Kể từ khi bên nhau, Tống Viễn càng giống một đứa trẻ.
Chỉ cần rảnh rỗi, cậu ấy sẽ dính lấy tôi không rời.
Khi tôi đăng ảnh công khai chuyện cảm lên mạng xã hội, hội chị em lập tức bùng nổ:
“Khoan đã… Chi Chi, mày ăn mảnh đỉnh hả?”
“Xóa đi, tao bị đau mắt đỏ rồi này!”
“Mày hỏi xem nhóc đó có em gì không, giới thiệu cho tụi tao đi?”
Dưới những lời chọc ghẹo ồn ào, mọi người đều mừng thay cho tôi.
Ngày trước, trong phòng ký túc xá, chỉ mình tôi chưa từng dính dáng đến , giờ cuối cùng cũng rơi vào lưới .
Đương nhiên, người vui vẻ nhất còn có mẹ tôi.
Hôm sau, bà lập tức đến nhà kiểm tra “con rể tương lai”.
Bà “thẩm vấn” Tống Viễn kỹ càng một lượt, cuối cùng hài lòng ra mặt, chỉ hận không thể lập tức bắt chúng tôi đi đăng ký kết hôn luôn.
Sau khi công khai mối quan hệ, cũng có những vị “khách không mời” xuất hiện.
Buổi tối, tôi cầm điện thoại của Tống Viễn, lướt đến bài đăng công khai của cậu ấy, chỉ vào một bình luận, hỏi:
“[Đàn ? Không phải thích đàn ông sao?] Tống Viễn, chuyện này là sao?!”
Lúc đó, Tống Viễn còn đang trong phòng tắm đánh răng, nghe tôi hỏi thì lập tức cầm bàn chải chạy ra, nheo mắt một cái, thản nhiên :
“Hình như là một em lớp dưới từng thích em, sau khi em từ chối rồi mà còn theo đuổi mãi, nên cùng phòng em mới trêu ấy, là em thích con trai. Thế là ấy không dây dưa nữa.”
Tôi không biết nên khóc hay nên …
Trước khi ngủ, tôi quay sang Tống Viễn, hỏi dò:
“Em… chưa từng ai đúng không?”
“Chắc chắn không phải thích đàn ông chứ?”
“Không phải muốn kéo chị đồng… đồng giới chứ?”
Còn chưa dứt lời, Tống Viễn đã cúi xuống chặn miệng tôi bằng một nụ hôn.
“Xem ra chị vẫn chưa mệt đủ đâu.”
Nói xong, nhóc con lập tức hành , dùng thực tế chứng minh… cậu thích con .
Sáng hôm sau, tôi chống thắt lưng mỏi nhừ, thầm mắng trong bụng.
Tống Viễn bước ra từ trong phòng tắm, thấy tôi thì ánh mắt khẽ tối lại.
Tôi…
Tuổi trẻ tốt thế đấy!
11
Chớp mắt đã đến Tết.
Tôi rủ Tống Viễn cùng về quê ăn Tết với gia đình.
Lúc đầu cậu còn hơi ngại, dưới sự nhiệt đón tiếp của mẹ tôi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn theo tôi về nhà.
Mới đầu, Tống Viễn còn rụt rè, lúng túng.
Nhưng sau khi cùng em trai tôi chơi chung một tựa game, không khí giữa hai bên cũng dần hòa hợp.
Vì bố tôi mất sớm, trong nhà chỉ còn mẹ và cậu em trai vừa bước vào đại học.
Giờ có thêm Tống Viễn, căn nhà cũ kĩ cũng bừng lên sức sống.
Đèn hành lang nhấp nháy suốt nhiều năm đã thay mới.
Ống nước bị rò cũng sửa xong.
Cả mái hiên sau nhà từng bị dột mưa cũng chằng chống lại.
Một cái Tết ấm áp, náo nhiệt trôi qua.
Ngay sau đó, tôi nhận thiệp mời họp mặt cũ cấp ba.
Vốn định từ chối, vô gặp người quen ngoài phố, không thể kiếm cớ thoái thác nữa.
Buổi họp tổ chức vào buổi tối, tôi ăn mặc chỉnh tề, bắt taxi đến nhà hàng.
Ban đầu, Tống Viễn định đưa tôi đi, công ty cậu ấy đột nhiên xảy ra sự cố, với tư cách là một người sếp, cậu phải đích thân tới họp xử lý.
Đến nơi, tôi chào hỏi mấy thân hồi cấp ba.
Đa số mọi người đã đến đông đủ.
Tôi lướt nhanh qua bàn tiệc, không thấy bóng dáng “người đó”, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, tôi không muốn đến buổi họp lớp này cũng có lý do riêng.
Hồi học cấp ba, tôi từng thích một người.
Khi đó, tôi là kiểu người ghét rõ ràng, đã thích ai là thẳng thắn theo đuổi, không dây dưa.
Người đó học giỏi, khiến tôi cũng dốc hết sức học hành, chỉ mong khi đổi chỗ ngồi có thể gần cậu hơn.
Nhưng phải thật, chính sách phân lớp theo thành tích hồi đó thật sự người ta ngột ngạt.
Cậu không quá nổi tiếng, trong thế giới nhỏ bé của tôi, cậu chính là ánh sáng duy nhất.
Tôi từng nỗ lực chạy theo bước chân cậu, đến mức cả lớp ai cũng biết tôi thích cậu.
Tôi cũng từng thổ lộ cảm.
Thế , đáp lại tôi luôn là thái độ mập mờ, lửng lơ.
Chúng tôi từng có thời gian ngồi cùng bàn.
Cậu là học sinh bán trú, mỗi sáng còn đặc biệt mua đồ ăn sáng cho tôi.
Khi tôi thi trượt, cậu cẩn thận đánh dấu những lỗi sai cho tôi.
Trong các kỳ hội thao, cậu nhờ tôi giữ đồ, uống nước tôi đưa.
Cuối tuần, cậu rủ tôi đi dã ngoại, cùng bài ở thư viện, xem cậu thi đấu bóng rổ.
Có lần, cậu bị thương, không mê mà phải khâu trực tiếp.
Lúc ra khỏi phòng y tế, toàn thân cậu đầy mồ hôi lạnh.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, cậu đã ôm chầm lấy tôi, hỏi:
“Có thể ôm một cái không?”
Khi ấy, tôi còn chưa nhận ra mình đã sâu đậm đến .
Tất cả những điều đó khiến tôi ngây ngô tin rằng, chúng tôi đều có cảm với nhau.
Thế không ngờ, ngay ngày hôm sau khi tôi tỏ , cậu từ chối tôi, và ngay hôm sau nữa, cậu đã nắm tay một em khóa dưới mới quen.
Ngày đó, trái tim tôi như đóng băng.
Hồi ức bị tiếng gọi của Hồ Duệ, thân cấp ba của tôi cắt ngang.
Cô ấy kéo lấy tay tôi, hướng ánh mắt về phía cửa.
Một dáng người vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện.
Là cậu ta…
Khoảnh khắc ấy, cảm của tôi rất khó diễn tả, giống như vừa ăn phải một đống phân .
Hồi trẻ tôi không hiểu tại sao cậu ta lại đối xử với tôi như , bây giờ thì tôi hiểu rồi.
Cậu ta chỉ muốn treo tôi lơ lửng để chơi .
Cả thanh xuân nhiệt huyết của tôi đã bị đem ra trò .
Bạn thấy sao?