Trẻ Khóc Được Nhận [...] – Chương 8

8

Kiếp trước, tôi thấy việc học hành là một việc rất khó, giờ đây lại thấy học hành vô cùng đơn giản, chỉ có một đáp án đúng, viết đúng đáp án là điểm.

Trong nửa tháng Thẩm Manh Manh bị cấm túc, tôi đã thi xuất sắc trong kỳ thi cuối tháng và giành vị trí số một của khối.

Ba mẹ tôi rất mừng, Thẩm Manh Manh cũng thả ra ngoài để chúc mừng tôi.

Thẩm Manh Manh mắt đỏ hoe, tủi thân : "Bố mẹ, nửa tháng nay con ở trong phòng rất nhớ bố mẹ, tối nào cũng không ngủ , chẳng có tâm trạng ăn cơm."

Nhìn thấy vẻ lòng trong mắt bố mẹ, tôi giả vờ ngây thơ : "A, chị không muốn ăn à? Không phải là nửa đêm vẫn ăn đồ nướng sao?"

Thẩm Manh Manh Mạnh mặt đỏ bừng: "Em bậy."

Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Nhưng rõ ràng là đêm nào em cũng thấy Dì Cận mang đồ ăn đêm cho chị mà."

Vừa , vừa lấy điện thoại ra để phát video.

"Tiếng Trung của em không tốt, nên em hay quay video rồi xem lại, đây là video em cờ quay khi xuống lầu lấy nước."

Video hơi mờ, rõ ràng là vô bị quay vào, lại có thể thấy rõ cảnh Dì Cận đưa đồ nướng cho Thẩm Manh Manh.

Thậm chí còn ghi lại cả tiếng than vãn của Thẩm Manh Manh: "Lại là quán này à, con thích ăn đồ nướng ở Nhà gỗ tại Bắc Thành hơn."

Lần này Thẩm Manh Manh không thể chối cãi nữa.

Cô Khuyến lập tức xin lỗi, nhận lỗi về mình: "Tôi thấy Manh Manh cả ngày không ăn gì nên thấy không đành lòng, lúc đó chỉ mua giúp Manh Manh có một lần như thôi."

Thẩm Manh Manh tự nhiên đổ lỗi cho Dì Cận.

Mẹ tôi thở dài: "Thôi, dù sao Manh Manh cũng biết lỗi rồi, trẻ con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao."

Tôi chơi với đôi đũa trên tay.

Kiếp trước, khi bị cấm túc, tôi thường xuyên không ăn.

Ba tôi gật đầu: "Không tái phạm nữa!"

Thẩm Manh Manh đắc ý liếc tôi một cái.

Vui đi, vui nhiều vào, sau này sẽ không vui như nữa đâu.

9

Thẩm Manh Manh về trường lại muốn bắt nạt tôi.

Thật đáng tiếc, có thầy để mắt tới tôi, thêm Cố Giai Giai luôn theo dõi ta, chỉ cần ta đơn phương độc mã là sẽ phải nghe một trận chế giễu.

Không có ai phiền tôi học hành, tôi mới bắt đầu vươn lên mạnh mẽ.

Nhưng đến kì thi cuối tháng, Thẩm Manh Manh lại đạt điểm tuyệt đối, giành vị trí nhất lớp, bố mẹ vui sướng vô cùng, thưởng cho ta không ít tiền tiêu vặt.

Vị trí nhất lớp, ta thích thì cứ để ta nắm giữ .

Tình thương của bố mẹ dành cho tôi tự nhiên sẽ bị chia bớt sang cho ta, tôi đương nhiên không để ý đến, nếu không sao mà diễn vở kịch phía sau chứ?

Kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp hai là cực kỳ quan trọng, đến ngày thi có rất nhiều thầy giáo trong sở giáo dục và cả phóng viên đến chụp ảnh, phỏng vấn.

Bố mẹ đưa chúng tôi đến cổng trường, bên cạnh còn có rất nhiều bậc bố mẹ khác.

Thẩm Manh Manh với giọng quả quyết: "Bố mẹ, con nhất định sẽ khiến bố mẹ tự hào về con."

Bố gật đầu khen ngợi, sau đó tôi: "Phát huy tốt nhé."

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi : "Đừng tạo áp lực cho bản thân quá, dù con thi thế nào thì bố mẹ cũng đều vui cả."

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Vâng".

Lời này là giả, kiếp trước tôi không nhận ra, kiếp này tôi thấy rõ hơn ai hết.

Lúc vào phòng thi, Thẩm Manh Manh tôi hả hê : "Chỉ cần tao đạt hạng nhất, thì sau này những ngày tháng của mày sẽ vô cùng thê thảm.”

Tôi nhếch môi không để tâm lắm: "Ồ, tôi xin chúc mừng chị trước."

Nói xong, tôi chậm rãi bước vào phòng thi.

Thẩm Manh Manh tức giận giậm chân ở phía sau: "Chờ chút nữa rồi xem mày có bình tĩnh không."

Tôi thầm lạnh, lần này, toàn bộ giáo viên coi thi đều là giáo viên trường khác, thứ tự chỗ ngồi xáo trộn hoàn toàn, xem thử ai giúp ta gian lận đây.

Nửa tiếng sau, điểm đã dán lên bảng thông báo.

Kết quả nằm trong dự đoán, Thẩm Manh Manh từ hạng nhất khối tụt xuống hạng 476 toàn khối, là hạng cuối cùng.

Còn tôi giành lại vị trí hạng nhất khối vốn thuộc về tôi.

Tôi đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, Thẩm Manh Manh hung hăng chạy đến chỉ trích: "Thẩm Hi Hi, mày đã gian lận trong kỳ thi!"

Nhà báo tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: "Học sinh này, sao em nghĩ Thẩm Hi Hi gian lận? Em có bằng chứng không?"

Thẩm Manh Manh lớn tiếng hét: "Lần thi trước ta đều thi không bằng tôi, hôm nay đột nhiên thi tốt như thì chắc chắn là mờ ám! Em chắc chắn ta gian lận!"

Việc này lập tức trở nên ầm ĩ, chúng tôi mời vào phòng việc.

Thẩm Manh Manh chủ tấn công: "Bố mẹ, vì để bố mẹ vui lòng, Hi Hi đã gian lận trong kỳ thi."

Các giáo viên đều nghiêm mặt kiểm tra lại bài thi của tôi.

Bài thi đạt điểm tuyệt đối là rất hiếm thấy, năm nay đề thi có độ khó cao, người đứng thứ hai kém hơn tôi đã 60 điểm.

Bố mẹ tôi cau mày hỏi: "Hi Hi, chuyện gì con?"

Tôi bình tĩnh : "Con không gian lận!"

Chỉ là một câu nhẹ nhàng của tôi, mọi người đều không tin.

Thẩm Manh Manh chắc chắn tôi đã gian lận, ở bên cạnh giả vờ giả vịt : "Thẩm Hi Hi, thành tích không tốt không sao, nếu gian lận thì là vấn đề về đạo đức, nếu bị phát hiện thì sẽ bị đuổi học đó, chỉ cần em nhận lỗi, các thầy sẽ chỉ coi là em có lỗi thôi."

Các giáo viên bên cạnh cũng gật đầu đồng : "Học sinh Thẩm Hi Hi, em thành thật khai báo đi, có gian lận không?"

Mọi ánh mắt đều ngóng chờ, dường như chờ tôi thừa nhận chuyện gian lận, để sự việc này kết thúc trọn vẹn.

Thậm chí còn có phóng viên hỏi tôi xoáy vào vấn đề: "Học sinh Thẩm Hi Hi, xin hỏi giành giải nhất bằng cách gian lận có em vinh quang không?"

Một câu đã tuyên án tử hình cho tôi.

Trong mắt bố mẹ tôi cũng lộ vẻ thất vọng: "Thẩm Hi Hi, con chúng ta quá thất vọng rồi!"

Thẩm Manh Manh giả vờ tử tế: "Em , em nhanh chóng thừa nhận đi, nếu không bố mẹ sẽ rất tức giận."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...