Trẻ Khóc Được Nhận [...] – Chương 7

7

Tính Thẩm Manh Manh không tốt, lúc vào trường vẫn , không hề kiêng dè.

Cũng tại nhà bố mẹ tôi là nhà giàu nhất ở đây mà.

Nhưng ở trường cũng có nhiều người có thế lực, kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Manh Manh là Cố Giai Giai, hai bên ngang sức ngang tài, không ai hơn ai.

Sau khi tôi tiết lộ Thẩm Manh Manh là giả, Cố Giai Giai dẫn theo một đám người chặn Thẩm Manh Manh ở cửa lớp.

"Ôi dào, đứa con theo sau Thẩm Manh Manh lạ quá, trông như học sinh mới nhỉ?"

Thẩm Manh Manh quay đầu lườm tôi, tôi ngoan ngoãn lùi lại mấy bước.

"Là con osin trong nhà tôi thôi, liên quan gì đến cậu, cút ngay cho tôi!"

Cô ta cứ như đúng rồi, tôi biết ta đã hoảng lắm rồi.

Những học sinh đứng xung quanh bật ồ lên.

Cô ấy rất tự tin tôi biết ấy đang dối.

Cả đám học sinh bên cạnh đều ồ lên.

Cố Giai Giai khinh khỉnh : "Trời ạ, Thẩm Manh Manh, có tài bịa đặt thật đấy, bố mẹ chở osin cùng đến trường à?"

Thẩm Manh Manh mặt đằng đằng sát khí: "Nhà tôi có tiền từ thiện, liên quan gì đến ?"

Cố Giai Giai đến bên cạnh Mộc Tịch, khoác vai Mộc Tịch rồi tôi hì hì hỏi: "Bạn mới à, tên gì thế?"

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Tôi tên Thẩm Hi Hi."

Cố Giai Giai đắc ý cong môi hỏi: "Vậy và Thẩm Manh Manh có quan hệ như thế nào?"

Tôi nghiêm túc giải thích: "Tôi là con ruột của bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi Thẩm Manh Manh là chị tôi, dù không cùng huyết thống chúng tôi vẫn phải chăm sóc nhau tử tế."

Thẩm Manh Manh tức giận, t/át tôi một cái, độc địa : "Cho dù đi nữa thì sao? Ở nhà cũng như ở trường, tao vẫn luôn là người quyết định!"

Vết hằn đỏ chói trên má khiến mặt tôi lập tức sưng lên.

Tôi không ồn ào, chỉ đưa tay che mặt rồi cúi đầu rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Mọi người đương nhiên đều đồng cảm với kẻ yếu, hơn nữa Cố Giai Giai cảm thấy mình cũng bị t/át vào mặt nên lập tức t/át Thẩm Manh Manh một cái.

Hai bên bắt đầu xô xát.

Thẩm Manh Manh không phải là đối thủ của nhiều người, còn những người của ta trước kia đều nể mặt nhà ta, giờ sau khi biết ta không phải là thiên kim tiểu thư thật thì liền lập tức rời bỏ ta.

, Thẩm Manh Manh bắt đầu trút giận lên tôi, ta kẹp tôi vào góc tường lớp học rồi đ/ánh đ/ập tôi.

Các học gọi giáo viên đến, sau khi giáo viên biết tôi mới là thiên kim tiểu thư thật thì không thể hòa giải như trước nữa, giáo viên liền gọi ba mẹ tôi đến trường.

Nhìn thấy tôi bị đ/ánh như , đôi mắt của ba mẹ tôi đỏ hoe lên.

Khi biết người đánh tôi là Thẩm Manh Manh, ba tôi không kìm , vung tay t/át vào mặt ta ngay tại chỗ.

Một cái tát đó khiến Thẩm Manh Manh mất hết mặt mũi trước mặt các thầy bè.

Về đến nhà, Thẩm Manh Manh khóc như mưa: "Bố mẹ, mọi người đều bố mẹ có em rồi thì không cần con nữa, con sợ bố mẹ không cần con, sợ em cướp mất bố mẹ dành cho con."

"Hôm nay con chỉ quá kích thôi, thực sự không muốn em đâu, con xin hứa sau này không bao giờ thế nữa."

Mẹ tôi mềm lòng, kéo tay áo bố tôi, bố tôi thở dài rồi cấm túc ta.

Tôi bị thương khắp người mà chỉ đổi lại ta bị cấm túc, hơi bất công một chút.

Thẩm Mạnh Mạnh khiêu khích tôi, đôi mắt đầy vẻ đắc ý và coi thường.

Tôi ngẩng đầu căn phòng cấm túc, căn phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường và một cửa sổ thông gió, không gian chật hẹp lại tối tăm.

Kiếp trước, tôi cũng không ít lần bị Thẩm Manh Manh hãm rồi bị giam lại, sau đó giận dỗi bố mẹ, cuối cùng bị /bắt c/óc đưa vào bệnh viện tâm thần, bị tr/a t/ấn và ng/ược đ/ãi dã man. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...